MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 76

Diệp Vọng vội vàng lách qua một bên, không ngờ vẫn không thể né

được, một quyền của Hoàng Thiên chứa đầy lửa giận cứ như vậy nện lên
mặt Diệp Vọng, khiến hắn lùi về sau một bước.

- Ta bị đánh trúng, tên súc sinh, ngươi chán sống rồi!

Diệp Vọng sau khi bị trúng đòn thì nổi điên, tung một quyền vào giữa

ngực Hoàng Thiên. Chỉ nghe phịch một tiếng, Hoàng Thiên gập người, bay
ra ngoài hơn mười mét nặng nề rơi xuống, từng trận bụi mù bốc lên.

- Sao? Khi nãy ngươi hùng hổ lắm kia mà, đứng lên xem.

Hoàng Thiên đang cố gắng gượng dậy, Diệp Vọng đã từ xa tiến tới,

giơ chân lên mà đá liên tục vào mặt nó.

- Súc sinh, phế vật, sinh ra tên súc sinh như ngươi thì cha mẹ ngươi

cũng là súc sinh, đi chết đi… tên súc sinh…

Hoàng Thiên đau đớn, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, nỗi đau đó

có ai thấu, một đứa trẻ bình thường khi bị bắt nạt sẽ mách lại với cha mẹ,
còn nó, nó chỉ có thể nuốt tất cả thật sâu vào trong lòng, chịu đựng tất cả.

Ánh mắt của nó không biết tự khi nào đã đổi màu, không còn đỏ ngầu

mà hóa đen, một màu đen tuyệt đối, mà đen của sự chết chóc.

Hôm nay, Hoàng Thiên nó nhận ra, thế giới tu tiên không đơn giản

như nó nghĩ, không đẹp, không nên thơ. Nơi đây là nơi mạnh hiếp yếu,
không có đạo lý, không có tình cảm.

Mặc kệ những cú đá liên tiếp của Diệp Vọng, Hoàng Thiên vẫn cố

chấp ngẩng đầu lên, con ngươi tối đen đảo qua trên người những tên đệ tử
đang cười nhạo, mỉa mai châm biếm chung quanh nó, rồi cuối cùng nhìm
chằm chằm khuôn mặt của Diệp Vọng, trong lòng tự hứa với bản thân
mình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.