- Bỏ qua nó đi! Hạ mấy tên kia được rồi.
Đang lúc không biết phải chiến đấu như thế nào, tự dưng trong óc của
hắn vang lên thanh âm của Hoàng Thiên. Hóa ra là Hoàng Thiên truyền âm
cho hắn, bảo hắn ra tay với mấy tên kia.
Nhìn Hoàng Thiên đang đứng phía xa đang mỉm cười nhàn nhạt, Hàn
Lâm gật nhẹ đầu đồng ý. Lấy đà bật mạnh một cái lên không, cự phủ của
hắn dưới sự gia trì của Nguyên lực ánh lên quang mang, tựa như tụ lại sức
nặng ngàn cân bổ về đầu của Phong Lôi Ngân Dực.
Mấy tên kia thấy hắn vẫn ngu ngốc chiến đấu thì nở nụ cười ác độc,
điều khiển Phong Lôi Nhân Dực vồ tới, đồng thời nơi cánh phóng ra tia sét
càng thêm mạnh mẽ.
Hàn Lâm vẻ mặt thì có vẻ cực kỳ tức giận, nhưng trong thoáng chốc
khóe môi lại nhếch lên quỷ dị. Ngay khi mà cự phủ sắp bổ vào đầu của
Phong Lôi Nhân Dực, hắn gồng lên một tiếng đảo mạnh người, hướng cự
phủ về phía bốn tên kia mà quăng ra.
Cự phủ được Nguyên lực thôi thúc kết hợp với lực lượng của Hàn
Lâm lao đi với một tốc độ kinh người, như hóa thành lưu tinh vụt tới.
Biến cố bất ngờ này khiến cho mấy tên kia kinh hãi thất sắc, vội vàng
đánh ra pháp quyết chống đỡ. Nhưng nào có chống được, một thành viên
trong số chúng bị cự phủ xuyên thủng lồng ngực, đẩy bay về phía sau. Phập
một tiếng đóng ghim trên tường đá của một tòa nhà, bất tỉnh nhân sự. Còn
ba tên kia tuy không có nghiêm trọng như thế, nhưng cũng bị dư ba của cự
phủ đánh ngã lăn quay, phun ra máu tơi tung tóe.
Hàn Lâm lúc này tuy lần nữa bị tia sét đánh trúng, nhưng đã có kinh
nghiệm lúc trước nên không còn chật vật nữa. Còn Phong Lôi Nhân Dực
phóng xong một tia sét, không còn người điều khiển thì đứng im bất động,
chẳng khác gì một đống sắt vụn.