MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 955

thực lực cùng thân phận đều hơn người, sẽ chẳng có ai làm gì được. Hơn
nữa dường như Anh Vũ cũng chẳng muốn rời đi kìa.

Chỉ là hành động của hắn tất nhiên không tránh khỏi sự chú ý của mọi

người. Thanh Hoa bước nhẹ một cái liền đứng chắn trước mặt hắn, trừng
mắt quát lên:

- Ai cho ngươi đi?

Hoàng Thiên chân mày nhíu lại, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng,

nói:

- Cô nương, là tên kia cùng con khỉ đắc tội với cô, tìm bọn hắn mà lý

sự nhé.

Hắn chính là một tên huynh đệ khốn nạn mà, một câu nói liền đổ hết

tội lên đầu huynh đệ của mình, rất không nghĩa khí.

Thanh Hoa nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, hừ lạnh nói:

- Chẳng phải tất cả đều tại ngươi sao? Nếu không phải ngươi mở

miệng nói lung tung, thì…

Hoàng Thiên vẻ mặt trầm xuống, cắt lời:

- Này này! Cô đánh đàn là việc của cô, còn ta khen hay chê là việc của

ta, liên quan đếch gì tới cô. Ta thấy nó khó nghe thì ta nói nó khó nghe,
chẳng lẽ nó dở lại phải khen nó hay? Đây là đạo lý gì vậy?

Thanh Hoa bị hắn nói cho tức điên lên rồi, tuyệt đối là khiêu khích, là

muốn gây hấn với nàng đây mà. Trên đời lại có kẻ dám nói tiếng đàn của
nàng khó nghe ư, chết tiệt.

- Cuộc đời của ta từ khi sinh ra đã chú định với cầm âm, lấy một

đường âm điệu kỳ cảnh truy cầu đại đạo. Ngươi một kẻ hoang dã tục tĩu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.