MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 161

Chính giữa viên ngọc mắt mèo của Thạch Tử Ngưng có một vết nứt

sáng thẳng đứng, y như khe đồng tử sâu thẳm của loài mèo, nhuốm một nét
bí hiểm vô cùng. Theo truyền thuyết, mèo là kẻ canh cửa địa ngục, chính vì
vậy mắt mèo chứa đụng một sức mạnh dị thường và quý quái. Xem ra, viên
ngọc đeo trên trán Thạch Tử Ngưng hoàn toàn không đơn giản.

Lý Huyền nở nụ cười rạng rỡ, vồn vã chào hỏi:

- Thật không ngờ, thật không ngờ! Thật không ngờ lại gặp Thạch đại tỷ

ở đây.

Chân nó lặng lẽ dịch chuyên về phía Thần Hoa các. Chỉ cần vào được

bên trong, coi như nó tha hồ vùng vẫy. Nó chỉ cầu cho Thạch Tử Ngưng
không phát hiện ra điều đó. Nhưng mới nhích chân, Lý Huyền đã cảm thấy
thân mình cứng đơ lại, một tía sáng xanh lờ mờ hiện ra trước mặt nó, hệt
như chiếc lá rụng đưa đẩy bay tới, chao đảo trong không trang. Nhưng Lý
Huyền không dám động đậy, bởi trong tia sáng xanh ẩn chứa toàn sát khí.
Lý Huyền tin chắc là hễ nó nhúc nhích, tia sáng xanh nọ sẽ hoá ngay ra viên
ngọc mắt mèo to tướng sáng rực, ở giữa nứt một cái khe, nuốt chửng lấy nó.

Khí lạnh rùng rợn toả rộng ra, bao trùm lấy người Lý Huyền, nhưng trán

nó lại đần dần ngưng đọng những giọt mồ hôi to tướng, từ từ lăn xuống
chân. Đó là nỗi sợ hãi đối với cái chết.

Thạch Tử Ngưng cất giọng lạnh giá:

- Ngươi chỉ cần tiến thêm nửa bước thôi, ta sẽ giết ngươi.

Lý Huyền vội hứa:

- Không tiến! Ngươi muốn không tiến thì không tiến.

Thạch Tử Ngưng lạnh lùng bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.