MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 163

Lý Huyền không thạo phép thuật nào, đích thực không có cách gì chống

cự viên ngọc, chưa kể Thạch Tử Ngưng võ công cao cường, nó cũng chẳng
đấu tay đôi được.

Từ bỏ phản kháng, ngoan ngoãn dâng nộp danh hiệu đại sư huynh ư?

Dẫu chết Lý Huyền cũng không thể xuôi tay làm chuyện nhục nhã đó.

Còn cự tuyệt yêu cầu, đấu với Thạch Tử Ngưng? Chắc chắn là tự chuốc

phần thiệt, bị cô ta đánh cho liếng xiểng mà thôi.

Chống không được, thuận theo cũng không xong, vậy phải làm thế nào?

Lý Huyền sực nghĩ ra một cách, rồi cả kế sách dần dần thành hình. Nụ

cười gian xảo lại nở ra trên mặt, đôi mắt nó khôi phục vẻ tinh quái, ngạo
nghễ nhìn Thạch Tử Ngưng từ đầu xuống chân. Đùi, không tệ. Ngực, phẳng
quá.

Hiển nhiên nhận ra ánh mắt hỗn hào của Lý Huyền, Thạch Tử Ngưng

nổi sắc giận, quát lên một tiếng đanh lạnh, tia sáng xanh lục uốn éo trước
mặt Lý Huyền bỗng phình ra, xoáy rin rít như thể sắp nổ tung, dần dần tạo
thành một cơn lốc nhỏ. Lý Huyền không hề lộ vẻ kinh hãi, ung dung nói:

- Thạch đại tỷ thân yêu, ngươi đoán được ta sẽ đến đây lấy báu vật,

nhưng ngươi có nghĩ là ta đã từng vào Thần Hoa các rồi không?

Thạch Tử Ngưng rõ ràng là bất ngờ trước câu hỏi này, pháp thuật có hơi

chững lại. Khí xanh không được điều động, tức thì tan loãng. Lý Huyền
thán nhiên bảo:

- Ta đến Thần Hoa các, điều này ngươi đoán đúng rồi. Nhưng ngươi

không đoán được là ta đến trả lại báu vật, chứ không phải là đến mượn đâu.

Thạch Tử Ngưng cười nhạt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.