MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 201

được người ngọc giẫm lên. Cô bé nhận ra cơn mê mẩn của bọn chúng, khóe
miệng nhếch khẽ. Tim Lý Huyền đập thình thịch, nó thầm kêu rống: “Đừng
cười, đừng cười!” Đứng yên không nói không rằng, mỹ nhân đã đủ khiến
mọi người tẩu hoả nhập ma, nếu cô ta còn cười nữa, chẳng phải cả thư viện
sẽ hoá điên hết hay sao? Khi cô ta mìm cười thật, mọi người chỉ có nước
chết lặng. Một khoảnh khắc mới tuyệt vời làm sao!

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ vẻ đẹp trên đời đều lu mờ, tan rã rồi hội

tụ lại, đổ dồn vào nụ cười của cô bé. Giữa trời cao đất rộng, giữa vòng sinh
tử luân hồi, nụ cười như ánh sáng của trời ban cho, vĩnh viễn soi rọi tâm
hồn mọi người, không một giờ một khắc nào quên được. Có thể quên muôn
vẻ dịu dàng, ngàn nét kiểu mị của cô bé, nhưng không thể nào quên được
nụ cười ấy. Nụ cười của cô vừa là duyên vừa là hoạ, cũng là nét đẹp hoàn
hảo cuổì cùng trên cõi đời ngầu đục này.

Bọn sinh đồ im phăng phắc, nhìn cô bé đưa bàn tay nõn nà áp lên Cửu

Tiên Dao tinh. Ôi bàn tay! Lý Huyền những tướng tác dụng của tay chỉ là
cầm nắm dổ vật, cào câu đánh nhau, nhưng đôi bàn tay này tỏ ra không dính
dáng gì đến những hành động dung tục ấy. chúng được sinh ra hình như chỉ
để nâng những vì sao trên ười và nhặt những cánh tuyết rơi trên hoang
nguyên. Mà ngay bản thân chúng cũng là do sao và tuyết tạo thành, vô cùng
trau chuốt vô cùng nuột nà.

Mọi người bất giác đều cảm thấy nuối tiếc, giá cứ để nàng tiên này lên

điểm danh trước, chỉ ít còn có diễm phúc tận hưởng chút dư hương nàng để
lại trên đình đồng.

Khí xanh nổ bùng trong Thái Thần viện, một loạt chớp xẹt ra từ miệng

con rồng trên đỉnh, gõ mạnh vào đầu mỗi nam đệ tử một cái. Ai nấy cùng
nhảy dụng lên, nhưng không ai hối hận cả. Cứ để tía chớp khiển trách đánh
mạnh hơn đi, bởi vì họ còn muốn thưởng thức nữa cơ!

Hạo Hoa đọc tên cô bé: “Tô Do Liên”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.