MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 212

Nó tự vả mình một cái, ngẩng đầu nhìn mây mù mênh mang trên đỉnh

Chung Nam. Khí tím của cả thư viện đang dồn tụ lại trên đó. Dưới màn khí
tím lượn vòng có một túp lều nho nhỏ, nơi tịnh tu của Tử Cực lão nhân,
cũng chí nh là nơi nó sẽ học riêng một thấy một trò.

Lý Huyền không khỏi thắc mắc, trong túp lều bé đến thì lão già sẽ dạy gì

cho mình.

Tuy vậy nó vẫn trèo lên đỉnh núi, tới trước túp lều nhỏ. Nói một cách

công bằng thì túp lếu thực quá rách nát, trông kém xa căn tịnh xá mà Long
Vi ở hôm trước. Điểm duy nhất đáng chú ý là cảnh vật xung quanh rất đẹp.
Đứng trước lều đưa mắt nhìn ra có thể bao quát cả dãy Chung Nam hùng vĩ.
Mây trắng xen lẫn với cây xanh, nổi bật trong trập trùng khí tím, chẳng
khác nào tiên cảnh chốn nhân gian.

Lý Huyền giơ tay gõ cửa.

Mãi mà không ai trả lời, Lý Huyền trù trừ, lại gõ mạnh hơn.

Cửa bỗng “kẹt” một tiếng khẽ rồi tự động hé mở. Lý Huyền chói mắt vì

ánh xanh lục từ trong nhà ùa ra, hình như trước mặt là một bình nguyên bao
la.

Lý Huyền sinh nghi: phải chăng mắt mình hỏng rồi. Nó lùi ra khỏi cửa,

xác định lại là mình không nhìn nhầm. Trên đỉnh Chung Nam mênh mông
chỉ có một túp lều có rách nát. Túp lều rộng chừng mấy bộ vuông, nhỏ đến
mức không thể nhỏ hơn được nữa, bất luận thế nào cũng không sao chứa
nổi một không gian to lớn như vậy.

Lý Huyền nghi hoặc lắc lắc đầu, rồi lại bước vào lều lần nữa, tất cả

những điều này thật điên rồ. Trước mặt nó là một vùng đất trời rộng rãi, có
núi, có sông, bình nguyên tuôn xa ngút mắt, xa mãi đến tận đường chân
trời. Bên đồng cỏ là rừng cây trải dài. Cuối đất bằng có núi xanh vươn cao.
Một dòng sông nhỏ quanh co chia núi, rừng, đồng cỏ thành hai phần. Đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.