MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 251

tan hoàn toàn tinh thần tranh đấu của Lý Huyền, nó phóng đi còn nhanh hơn
chiến mã.

Một cơn cuồng phong đột ngột tràn đến, Lý Huyền thấy xung quanh tối

sầm, rồi trước mặt hiện lên hai chấm xanh biếc. Bóng tối và hai chấm xanh
ấy cùng chặn kín cửa hang. Lý Huyền rú lên, quay đầu chạy trở vào. Chỉ
trong tích tắc, nó đã trông thấy rõ ràng hình dáng của Phượng Đầu thứu.

Trời ơi! Đó mà là chim ư? Lý Huyền những tưởng An Nã Già La long

vương đã là sinh vật lớn nhất trên đời, nào ngờ Phượng Đầu thứu chẳng
mảy may kém cạnh, mà lúc này nó còn đang thu cánh, chứ nếu dang ra? Lý
Huyền thậm chí không dám tưởng tượng nữa. Đôi móng vuốt và cái mỏ dài
của con chim đều phát sáng, thứ ánh sáng lạnh dữ dội chỉ có ở những loại
binh khí thần thánh, đáng sợ nhất là lông vũ cùa con chim chỉ quệt khẽ qua
tường mà đá vụn rơi rào rào. Ghê gớm quá, lông chim bằng gì vậy? Nếu bị
nó quét trúng người thì hậu quả thế nào? Lý Huyền vừa chạy thục mạng
vừa sờ vào người mình, da mịn thịt mềm, lần này thê thảm đây!

Trong bức vẽ của Tô Do Liên thì Phượng Đầu thứu là con chim nhỏ

nhắn dễ thương, vậy mà thực tế nó lại đáng sợ nhường kia!

Phượng Đầu thứu đã phát hiện ra có kẻ đột nhập vào hang ổ mình. Cầm

thú thường có tính chiếm hữu lãnh thố rất cao, đúng như câu một rừng
không thể có hai hổ. Phuợng Đầu thứu trừng đôi mắt xanh, cuồng phong
trỗi dậy, cuốn thốc tới Lý Huyền.

Lý Huyền hồn xiêu phách lạc. đầu óc quay cuồng, gắng gỏi kêu gọi

giọng nói bí ẩn mọi lần, nhưng không ai đáp lại. Phen này mất mạng thật
rồi!

Chỉ tích tắc, Phượng Đầu thứu đã nhảy xổ tới đè Lý Huyền ngã sấp

xuống đất. Thằng bé lính quýnh kêu lớn:

Khoan đã! Ta cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.