MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 273

Trong lúc tơ mơ mình xô phải Long Vi hay sao? Lý Huyền vội vàng

ngồi xuống, giúp cô ta nhặt các miếng vỡ lên. Đây là thứ ngọc đã mài mỏng
dính, trong mờ, mặt sau màu lam nhạt, mặt trước lượn lờ những vân trắng
mảnh nhẹ. Cạnh đó nằm lăn lóc một cái vòng vàng chạm trổ tình xảo,
dường như là khung gương.

Lý Huyền thầm rên tai vạ, xem ra giá trị của cái gương không phải là

nhỏ, lần này gây ra họa lớn rồi. Nó luống cuống sắp mấy miếng vỡ vào với
nhau, lấy cái khung vàng chụp lại, bốì rối thanh minh với Long Vi:

Hình... hình như vẫn dùng được.

Long Vi đầm đìa nước mắt:

Ngươi có biết đây là gương gì không?

Thì cô vừa nói đây là Lăng Tiêu kính.

Tiếng nức nở cúa Long Vi càng thêm dữ dội:

Ngươi có biết lai lịch cùa Lăng Tiêu kính không?

Lý Huyền lắc đầu. Long Vi nghẹn ngào nói:

Lăng Tiêu kính là báu vật trong nhà gương cúa Tắc Thiên hoàng hậu

xưa kia. Lưng xanh như trời, mặt trắng như mây, nếu hứng ánh nắng vào
mặt gương rổi chiếu ra thì sẽ xuất hiện một vầng thái dương đỏ hồng, người
soi như đứng trong mặt trời vậy. Đây là bảo bối mà Tắc Thiên hoàng hậu
yêu thích nhất, thật không ngờ bị hủy hoại vì tay ngươi.

Lòng Lý Huyền trĩu nặng. Tắc Thiên hoàng hậu? Gương soi mặt trời?

Tai bay vạ gió khủng khiếp! Nó sè sẹ nhặt chiếc gương xiên xẹo lên, hứng
lấy ánh nắng. Quả nhiên ảnh phản chiếu của mặt trời hiện lên giữa lòng
gương, chỉ có điều mặt gương đã vỡ nứt, mặt trời cũng méo mó biến dạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.