MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 274

theo, trông vô cùng quái dị. Long Vi nói không sai, đây vốn là một vật quý.
Vật quý nhường này lại do mình đánh vỡ.

Long Vi khóc rưng rức, không ầm ĩ, nhưng tiếng nức nở dường như

ngập tràn khắp thư viện. Lý Huyền hoang mang tột độ, lắp bắp hỏi:

Để ta đền. được không?

Long Vi đay nghiến:

Ngươi đền? Được lắm. Nể tình chỗ đồng môn với nhau, ta giảm giá một

nửa. Lại nhớ công ngươi giúp ta đỗ sát hạch hồi thi đấu vào, ta giảm tiếp
một nừa của phần còn lại. Ngươi chỉ cần bồi thường mười vạn lượng bạc là
được rồi.

Nói đoạn, cô chìa cánh tay mịn như dồi phấn ra. Lý Huyền nhảy dựng

lên:

Mười vạn lượng? Chẳng phải nói giảm một nừa rồi một nửa hay sao?

Long Vi lạnh lùng nói:

Chiếc gương này là bảo vật vô giá. Lùng khắp thiên hạ cũng không có

được cái thứ hai. Ngươi cầm đống mảnh vỡ ấy đi rao, mảnh nhỏ nhất cũng
bán được năm ngàn lượng cơ đấy.

Lý Huyền không sợ trời không sợ đất, trước mặt Tuyết Ẩn thượng nhân

và Đại Nhật Chí tôn giả vẫn cười đùa tỉnh bơ, nhưng nghe nhắc đến tiền, lại
là món tiền lớn như vậy, cái thân nghèo kiết xác liền co rúm. Nó gục đầu
tuyệt vọng, cà lăm một cách đáng thương:

Ta không có nhiều tiền thế, đánh chết cũng không moi đâu ra được.

Tiếng khóc của Long Vi hơi dịu đi một chút:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.