MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 300

- Tiểu Ngọc, đừng trách công tử... - Và chăm chú nhìn Lý Huyền - Trên

người công tử cố bệnh kín phải không?

Lý Huyền thở dốc, lắc đầu:

- Ta khỏe như trâu, làm gì có bệnh kín?

Dung Tiểu Ý ồ lên, dịu dàng nói:

- Thế thì ta nhìn lầm. Vì ta trông thấy ở công tử bóng dáng của một con

chó.

Lý Huyền vô thức nhảy nhổm lên:

- Cô... cô trông thấy nó à?

Dung Tiểu Ý nói:

- Chính xác hơn thì không thể bảo là bệnh kín, mà nên bảo là phép thuật,

một phép thuật rất xa xưa, rất hiếm gặp. Nếu không giải trừ thì nó sẽ truyền
mãi đến đời sau, thiên thu vạn đại cũng không tiêu biến. Muốn thi triển
phép thuật này thì phải hi sinh một món báu vật thần thánh, nên rất hiếm
người thực hiện. Ta nói bệnh kín, bởi tưởng rằng đây là do đời trước nhà
công tử di truyền lại. Nhìn khấp nhân gian chỉ có một người hóa giải được
mà thôi.

Lý Huyền nghe phần đầu, hồn xiêu phách lạc, đến câu cuối cùng thì hi

vọng chứa chan, vội hỏi dồn:

- Ai? Ai thế?

- Chính là ta - Dung Tiểu Ý đáp.

Khỏi phải nói Lý Huyền hoan hỉ đến độ nào. Trước tiên, nó cười sằng

sặc để biểu lộ niềm sung sướng, rồi như mũi tên xẹt tới gần Dung Tiểu Ý,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.