MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 299

Lý Huyền nước mắt lưng tròng, liên tiếp đặt hay tay xuống đất. Dung

Tiểu Ý đều đều cất bước, đều đều in hình hoa sen lên tay Lý Huyền. Cứ
thêm một đóa sen, Lý Huyền thêm một dòng nước mắt.

Di chuyển như thế tất nhiên là vô cùng chậm chạp, nhưng Dung Tiểu Ý

hoàn toàn không vội vàng. Đương nhiên nàng chẳng cần vội, kẻ nóng ruột
là Lý Huyền cơ. Chịu cơn đau khủng khiếp đã đành, lại còn lo lắng trước
cảnh mặt trời đang lặn dần đàng tây.

Trước khi tịch dương biến hẳn mà chưa đến được Vạn Hoa bình, Lý

Huyền sẽ phải nếm đòn roi độc ác của Thái Hạo Nguyên tôn. Chịu hết nổi,
thật sự là nó chịu hết nổi rồi. Đã bị đâm nát hai bàn tay, còn bị Nguyên tôn
chém sét vào đầu.

Lý Huyền đứng bật dậy, nhấc bổng Dung Tiểu Ý lật ngửa lên lưng mình,

thét vang một tiếng chạy ào lên Chung Nam sơn. Dung Tiểu Ý buột kêu
thảng thốt, mặt hoa thất sắc. Tiểu Ngọc nổi giận, la lối bay theo Lý Huyền,
mổ lia lịa vào thóp nó.

Nhưng Lý Huyền bất chấp hết, nó chạy như chớp xẹt, như nước xiết,

như gió xoáy, chỉ chớp mắt đã tới Vạn Hoa bình, đặt phịch Dung Tiểu Ý
xuống bụi hoa rồi ngồi phệt ra, thở hồng hộc.

Tiểu Ngọc bay vù tới, mảng mỏ:

- Ngươi dám dùng thân thể thối tha sỉ nhục chủ nhân. Ngươi dám để tấm

thân chủ nhân dính phải mồ hôi nhơ nhớp. Ngươi dám sờ đôi tay bẩn thỉu
vào người chủ nhân. Con người kia, tên ngươi phải là Lỗ Mãng Đê Tiện
mới đúng!

Dung Tiểu Ý không hề giận dữ, từ từ đứng dậy. Nàng vốn là tiên tử trên

trời, mọi thứ phàm tục không thể nấn ná trên người nàng dù chỉ trong
thoáng chốc. Nàng không nên gắng xa lánh bụi trần, vì bụi trần nào nỡ che
lấp dung nhan diễm tuyệt của nàng? Nàng bình thản nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.