MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 297

Lý Huyền nghi hoặc:

- Tay? Tay gì?

Tiểu Ngọc nhăn mặt chán ghét:

- Gã này chậm hiểu nhỉ? Tay có nghĩa là, ngươi đặt tay lót đường, để

chủ nhân giẫm lên mà đi.

Lý Huyền nổi giận:

- Tại sao lại giẫm tay ta? Ngươi là nô lệ của cô ấy, phải giẫm lên tay

ngươi mới đúng!

Tiểu Ngọc cũng ba máu sáu cơn:

- Người đâu mà ngu! Ta làm gì có tay!

Nó nói đúng. Nhưng giẫm lên tay mình... Lý Huyền nhìn xuống hai tay,

nhất thời cứng họng. Dung Tiểu Ý thở dài xen vào:

- Thôi công tử ạ! Ai lại nỡ giẫm lên tay công tử.

Lý Huyền yên tâm:

- Dung cô nương thật hiểu lòng người. Ta đã nói mà, những người thấu

tình đạt lý đâu thể giẫm lên tay kẻ khác. Ha ha! Ha ha!

Nhân lúc Lý Huyền xao lãng, Tiểu Ngọc liền vùng cánh bay thoát:

- Người đâu mà ngu! Nếu ngươi không để chủ nhân ta giẫm tay, thì làm

sao chủ nhân đi được.

Lý Huyền giật mình, ngoái đầu ngó Dung Tiểu Ý, thấy khuôn mặt nàng

thoáng vẻ hối lỗi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.