MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 295

dạy các ngươi. Ngay cả chữ Hán của các ngươi, cũng do tổ tiên ta truyền
thụ đó!

Lý Huyền không nhịn được, cự lại:

- Chỉ nghe Thương Hiệt tạo chữ, chưa nghe chim thối dạy chữ bao giờ.

Tiểu Ngọc nhảy dựng lên:

- Thường phó nhà ngươi chưa giảng bài cho ngươi ư? “Thương Hiệt

trông vết chân chim mà tạo ra văn tự”. Nghe thủng chưa? Trông thấy cái gì?
Thấy vết chân chim vĩ đại đấy! Chẳng qua các ngươi ti tiện lấp liếm, chứ
thực tế văn tự các ngươi là do loài chim trí tuệ tuyệt đỉnh, thuở ban sơ đã
thông thái gấp bội con người chỉ vẽ cho. Mà đúng ra Thương Hiệt lạy chim
làm thầy, được chim dạy dỗ. Nhưng loài người hèn hạ các ngươi lại mạo
nhận trí lực của chim, dám nói tự mình tạo ra chữ viết. Vì thế những tước
phong cho các thánh nhân, lẽ ra đều phải để loài chim chúng ta hưởng thụ,
vân vân và vân vân...

Tiểu Ngọc nhai nhải nói suốt nửa canh giờ, còn hăm hở diễn thuyết tổ

tiên vĩ đại nhà nó đã không nề hiềm cũ, hết lần này đến lần khác nhiệt thành
giúp đỡ loài người ti tiện xấu xa.

Đầu Lý Huyền ong ong. Cuối cùng nó đã hiểu vì sao Dung Tiểu Ý phải

huấn luyện Tiểu Ngọc dùng thơ để biểu đạt ý mình. Nó nổi điên túm lấy
con chim, bóp chặt mỏ lại, hằm hằm thét nó:

- Chỉ một câu thôi, nói đúng một câu cho ta biết. Bây giờ nên làm thế

nào?

Tiểu Ngọc bị túm đến bí thở, mặt mày đỏ tía. Nhiệt tình giảng giải bỗng

chốc hóa ra phẫn nộ. Nó hằn học nhìn Lý Huyền, thấy Lý Huyền không có
vẻ gì là sẽ nhượng bộ, thì đành gắng gượng gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.