MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 293

Có lẽ Dung Tiểu Ý sợ trông thấy những thứ không nên trông thấy. Đám

nhánh rễ mới mọc ra rất bền, dai, và dày. Chỉ thoáng chốc Lý Huyền đã
biến thành một quả cầu xanh lục to tướng. Nó không trụ vững được nữa, lăn
lông lốc đến trước mặt Dung Tiểu Ý.

Người con gái dịu hiền bất giác phải bật cười. Lý Huyền oán trách ngập

lòng. Cũng may Dung Tiểu Ý rất tế nhị, đã nói:

- Chúng ta đi thôi!

Lý Huyền gắng bò dậy, vội vàng đi trước dẫn đường. Dung Tiểu Ý nhẹ

nhàng cất bước, thong thả theo sau. Vẹt trắng Tiểu Ngọc bay nhịp nhàng
trước mặt nàng, đôi vuốt cặp một chiếc lồng to. Lý Huyền vẫn còn đau
lòng, đau người, cũng chẳng buồn hỏi nó mang lồng làm gì.

Chỉ nháy mát đã ra khỏi Hà Tịnh cốc, Tiểu Ngọc gắp một hạt giống từ

trong lồng, thả xuống trước mặt Dung Tiểu Ý. Hạt giống gặp gió nứt vỏ, chỉ
tích tắc đã nảy ra ba chiếc lá mơn mởn, đỡ quanh một đóa hoa thanh tú.
Dung Tiểu Ý nhẹ nhàng giẫm lên đóa hoa mà tiến bước, hoa lập tức khô
héo, tan rã, biến vào lòng đất nâu. Tiểu Ngọc lại thả xuống hạt giống thứ
hai.

Thấy Lý Huyền lộ vẻ kinh ngạc, Dung Tiểu Ý giải thích:

- Thể chất ta hơi khác thường, không được phép nhiễm bụi, vì vậy hễ ra

khỏi Hà Tịnh cốc thì phải đệm bước bằng hoa Tiền Trần Ao Ảnh. Hẳn công
tử thấy buồn cười lảm!

Buồn cười thì không dám, nhưng vừa đi vừa lót đường thì bao giờ mới

tới được Vạn Hoa bình? Lý Huyền chán nản rụt đầu, ủ rũ tiến bước.

Được một thôi đường, nó phát hiện ra một việc hết sức rủi ro. Vì trên

đầu chụp mớ cỏ xanh, lại bực bội với Tiểu Ngọc, nó đã đi lạc, vòng vèo thế
nào đến hơn năm mươi dặm. Dung Tiểu Ý không tỏ vẻ bực bội, nhưng Tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.