MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 296

Lý Huyền thả lỏng mỏ chim, song không buông tay, định bụng hễ Tiểu

Ngọc có dấu hiệu tiếp tục thao thao bất tuyệt là sẽ lập tức bóp lại như cũ.
Nhưng Tiểu Ngọc chỉ rỉa rỉa lớp lông đã bị làm xù lên, cười nhạt nhấm
nhẳng:

- Không biết!

- Không biết? - Lý Huyền điên tiết.

Tiểu Ngọc vùng vẫy:

- Câu xin ta đi! Câu xin ta như Nghiêu Thuấn. Như Thương Hiệt. Như

Hạng Vũ. Câu xin ta như loài người ăn theo trí tuệ của chim. Nhơ bẩn! Ba
que! xỏ lá! Khốn...

Ái chà! Một con chim bị bóp chặt trong tay mà còn kiêu ngạo thế này?

Lẽ nào nó không biết Lý Huyền xưa nay chẳng ngại làm điều xấu ư? Thằng
nhóc không khách sáo gì nữa, bèn siết chặt hai tay, bóp cứng lấy cổ Tiểu
Ngọc. Con vẹt giật thẳng hai chân, gần như tắc thở. Nó hiểu gặp chuyện dữ,
gặp sát tinh rồi, bèn vội vàng gật đầu thật mạnh.

Nhưng Ma vương Lý Huyền đâu dễ dàng thỏa hiệp với kẻ địch? Nó lại

bóp vào ba bốn phát nữa, đến khi thấy lưỡi Tiểu Ngọc thè lè mới cười khẩy
lỏng tay. Con vẹt rũ rượi không dám phun những lời bừa bãi nữa, chỉ thốt
hai tiếng:

- Ta nói!

Lý Huyền không để vẻ ngoài của con chim đánh lừa. Thực tế, tay nó vẫn

hườm sẵn, và Chẳng cải thiện tình hình được chút nào, vì Tiểu Ngọc nói
tiếp hết sức vắn tát:

-Tay!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.