MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 298

- Rất tiếc, ta không thể nào giẫm lên đất bẩn được.

Lý Huyền sững sờ, chẳng lẽ hết cách rồi ư?

Cành cây nhé? Dung Tiểu Ý lắc đầu.

Hay lá cỏ? Dung Tiểu Ý lấc đầu.

Bế đi thì sao? Tiểu Ngọc chu mỏ gạt phắt.

Tối nay, trước khi mặt trời lặn, phải mời bâng được về đây. Bởi vì đến

đêm ta cần người ấy thi triển Cửu Hoa Vân Kính thuật. Không xong việc ta
sẽ bảo Thái Hạo Nguyên tôn thiêu ngươi ra tro. Ngươi nên biết là Nguyên
tôn rất nghe lời ta đấy.

Lý Huyền run cầm cập. Nguyên tôn chẳng hề nể nang nó, hễ tóm được

là đánh dập đánh vùi. Đáng buồn là ai cũng sai khiến được Nguyên tôn,
riêng cái thân đại sư huynh Lý Huyền thì ngoại lệ.

Thằng nhóc nhìn tay mình. Đôi bàn tay da mỏng thịt mềm. Nó đau khổ

đặt hai tay xuống đất, chỉ mong Dung Tiểu Ý đừng quá nặng cân.

Dung Tiểu Ý quả thực rất nhẹ, y như cánh hoa phớt rụng, nhưng gót

giày của nàng thì cao, lại nhọn, giẫm bước nào như xuyên thủng tay Lý
Huyền bước ấy. Đau đớn nhưng không cảm thấy ghê gớm lảm, Lý Huyền
cắn răng chịu đựng. Nhân lúc Dung Tiểu Ý bước sang tay kia, Lý Huyền
vội vàng giơ tay này lên xem xét.

Trời ạ, lòng bàn tay bị giẫm lún đến nỗi mỏng dính, chỉ còn một lớp da.

Suýt nữa thủng lỗ rồi. Lớp da mỏng ấy lại có hình hoa sen, in hản vào lòng
bàn tay Lý Huyền. Nó nhè nhẹ ấn thử, một cơn đau thấu ruột thấu gan khiến
nó cơ hồ ngất xỉu.

Đau đớn nhường này, người phàm nào chịu cho xiết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.