MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 314

- Lưu Quang Tự Thị Bất Khinh Phao là một phép cấm. Nếu người đàn

ông lấy tình yêu của mình ra thề độc để thi triển pháp thuật, thì người đàn
bà mà y yêu thương tha thiết sẽ trẻ mãi không già. Còn chính y thì thoái hóa
vùn vụt với tốc độ gấp bốn bình thường. Phép thuật này, có thể nói là dùng
thanh xuân của mình để đánh đổi vẻ đẹp vĩnh hảng của tình nhân. Người
đàn bà nào cũng mong đợi được đối xử như thế...

Lý Huyền ngẩn người, nó làu bàu:

- Dung mạo quan trọng đến vậy ư?

Tô Do Liên lắc đầu:

- Hễ người đàn ông ăn ở hai lòng, dù chỉ một chút thôi, dung nhan tươi

trẻ của người đàn bà sẽ thay đổi, trở lại đúng với dấu ấn thời gian. Do vậy,
thứ mà phép thuật này lưu giữ không chỉ là diện mạo bất biến, mà còn là
lòng yêu muôn thuở.

Cô ngưỡng mộ nhìn Dương Tiên. Dung nhan tươi đẹp ngời ngời bên

cương thi già nua tàn tạ. Hiển nhiên phép cấm của họ đã thi triển được một
thời gian khá lâu, và tình yêu của họ cũng đã vững bền ngần ấy tháng ngày.
Cô buồn bã thở dài:

- Chẳng biết cố ai bằng lòng thi triển pháp thuật này vì thiếp hay không!

Lý Huyền cười nhạt:

- Cứ cho là giữ gìn dung nhan, nhưng cô bình yên sống được với hành

động ích kỷ hại nhân như thế à?

Dương Tiên ôn tồn nói:

- Khi ngươi yêu đến một mức độ nhất định, ngươi sẽ bình yên. Bởi đấy

là lời thề thiên trường địa cửu. Cũng bởi thế mà ta tự nguyện ở bên chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.