MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 393

Lý Huyền giẫm chân đánh bép lên mồm Phong Thường Thanh, chặn

đứng những lời lắm nhảm vô nghĩa của nó. Trong lúc ấy, cái đèn thây bỗng
tách làm hai, lướt về phía chúng với tốc độ còn nhanh hơn trước. Lý Huyền
sợ mất mật, vội vã kéo Phong Thường Thanh dậy, lại vắt chân lên cổ mà
chạy.

Gió lạnh thê thiết, tiếng quỷ gào vang vọng, ở quãng đường phía trước

hiện ra một người đàn bà áo trắng, lặng lẽ giơ đôi bàn tay nhợt nhạt cản
đường chúng. Phong Thường Thanh bủn rủn hai chân. Lý Huyền thét:

- Cứ lao qua!

Hai đứa không hề dừng bước, phóng như điên cuồng qua người đàn bà.

Phong Thường Thanh lải nhải:

- Ả ta sờ vào người đệ. Tay lạnh khiếp!

- Nhảm! - Lý Huyền gắt - Tay ma mà, sao không lạnh cho được!

Cả hai xuyên qua một con rắn to như trái núi, bị đá đè nằm không cục

cựa...

Lý Huyền sực nhớ ra, kêu lên:

- Theo đường này!

Nó trỏ về cái hang mà Lục Khục từng ngoạm nó chạy vào. Đó cũng

chính là cái hang huyền băng cố người áo xanh đang đông lạnh. Tuy nằm
dưới đáy một ngôi mộ cổ nhung nhúc yêu quái, nhưng cái hang không hề
nhiễm hơi hám ma quỷ, hiển nhiên chứa đựng một sự uy nghiêm khiến mọi
tà ác phải tránh xa. Lần trước Lý Huyền bị Lục Khục mang vào mà vẫn
bình an thoát ra, chứng tỏ nơi này không có hại cho người.

Đã vậy thì cái hang đó là nơi lánh nạn tốt nhất bây giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.