MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 392

không thể nào ngất được. Nó túm chặt lấy Lý Huyền, gần như đu cả người
lên cánh tay thằng nhóc, khóc lóc:

- Đại ca, chúng ta chạy mau thôi!

Chạy? Nghe cũng được đấy! Lý Huyền không cân nhắc nhiều nữa, cùng

Phong Thường Thanh cám đầu cám cổ chạy.

Hầm mộ tối om om, Chẳng phân biệt được đâu là đông tây nam bắc.

Chạy hồi lâu, tới khi mệt đứt hơi, Phong Thường Thanh mới dừng lại thở,
nhân thể ngoái đầu xem thì thấy chiếc đèn thây đang từ từ trôi về phía
chúng.

Hai đứa nó chạy xa như vậy rồi, không ngờ vẫn không cắt đuôi được cái

đèn.

Sự thực này gần như đánh quỵ Phong Thường Thanh. Nó nhổ một bãi

nước bọt ra tay, đưa lên mặt Lý Huyền, rên rỉ:

- Huynh nếm thử xem nước dãi đệ có đắng không?

Lý Huyền đang sợ khiếp vía, nghe Phong Thường Thanh nói vậy đâm

lợm giọng, sực nhớ chỉ tại những lá thư tình của cái thằng xấu xa hèn đớn
này mà mình mới rơi vào cảnh hiểm nguy.

Lần trước cùng Tô Do Liên xinh đẹp tới đây, gặp được cương thi,

Dương Tiên và Lục Khục, lần này cùng Phong Thường Thanh xấu xí tới
đây, vẫn là một nơi mà lại gặp phải đèn lồng da người! Lẽ nào Phong
Thường Thanh là sao quả tạ? Lý Huyền phiền não khôn nguôi, lại vung tay
chân đấm đá liên hồi kỳ trận. Phong Thường Thanh kêu gào:

- Huynh nếm thử nước bọt đệ, nếu đắng thì tức là vỡ mật rồi, đệ không

còn sống được bao lâu nữa. Như thế thì huynh cứ bỏ đệ lại mà chạy đi, mai
sau dứt khoát phải báo thù cho đệ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.