Cuộc tranh hùng bắt đầu. Chiếc xe đò không giảm tốc độ chạy cắn đuôi
chiếc xe cá, nó nhích qua một chút chớp đèn xin đường, xe cá vẫn không
giảm tốc độ lúc đó từ xa lóe lên ánh đèn cực sáng của một xe con-tai-nơ
ngược lại. Xe đò vẫn cắn đuôi chiếc xe cá, gần như đầu xe đò và đuôi xe cá
chỉ cách gang tay, nó chạm vào nhau không biết lúc nào. Ánh đèn xe con-
tai-nơ thấy sáng hơn rõ hơn gần hơn một khối nặng khổng lồ đen hù, trên
đầu nó có những chiếc sừng chớp tắt tím xanh vàng đỏ lia lịa hấp dẫn. Đầu
chiếc xe đò nhích ra tìm đường, nó trôi nhanh qua khỏi đuôi xe cá nhưng
lách trở lại tiếp tục cắn đuôi. Thoáng nghe đàng trước tiếng tài xế xe đò
chười thề, lơ xe đập tay vào hông xe thúc giục, những người đang ngủ gục
bật dậy tay bám vào ghế xe. Chiếc xe đò đã qua được nửa thân bên hông xe
cá, bây giờ nó đang xả hết tốc cố vượt qua, cả hai chạy song song trên mặt
đường hẹp. Chiếc con-tai-nơ không thể giảm tốc độ dù nó trông thấy hai
chiếc xe đàng trước nó ngăn hết con đường, xe con-tai-nơ vút qua trong
gang tấc vừa lúc xe đò lách qua đầu chiếc xe cá và chạy trước nó.
Đàng trước cây cầu không xa là một thị trấn nhỏ ven đường, nhiều chiếc
xe khác dửng lại sân quán nhộn nhịp ơi ới, chiếc xe cá lướt vù qua khi chiếc
xe đò lui vào sân quán cơm. Mọi người lục tục xuống xe đi vệ sinh, làm
việc này cũng vừa kịp. Xe đổ nước mui coi lại bánh xe và để cho tài xế ngủ
một chút. Ông già ăn cháo xong mua thêm ổ bánh mì thịt với bịch trà đá,
cháo thì lỏng còn ổ bánh mì thì khô như ngói. Không thấy cô gái lem luốc
xuống xe, anh lơ đóng hết cửa xe lại nhìn quanh sân và trong quán như tìm
ai.
3 giờ sáng không có một tiếng gà gáy, thị trấn trải dài hai bên đường lất
phất đèn điện trong những quán ăn khuya. Quán nem chả, bánh phồng sữa,
kẹo chuối, trái cây... nhưng ít người mua, nhiều chủ hàng ngồi ngủ gục ế
ẩm. Xe đò xe hàng xe tải xe du lịch ào ào ngang qua thị trấn dưới bầu trời
chưa rạng tranh tối tranh sáng, hình như đâu đó trong không gian cũng có
chút buồn buồn dù cho buổi khuya muộn này nơi đây không thiếu tiếng
cười đùa. Vẫn chưa tới nhà mà con đường trước mắt cứ thăm thẳm...