MẠC CAN - TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC - Trang 6

rủi cô xướng ngôn viên hỏi, bà nói, người ta thấy sún răng cười chết. Năn nỉ
suốt mấy ngày trời, bà Hề án binh bất động, con nhỏ út liến khỉ nói:

- Má chơi bạo đi đi, nhiều khi người ta thưởng má, đủ tiền làm hàm răng

bằng inốc, đi nha má.

Nhỏ út trẻ, ham đi chỗ đông người, sẵn có bộ đồ mới chưa biết bận đi

đâu. Bà chịu đi, đem theo cái khăn mù soa, rủi nói che bớt cái miệng. Khi
cô xướng ngôn viên hỏi, may quá bà nói chuyện trong nhà có sao nói vậy.
Bà “ít nói”, hiền hậu dễ mến, ai cũng cảm động. Hỏi ông chuyện con cháu,
ông Hề chỉ thằng cháu nội kể:

- Cái thằng cháu tui nè, ở nhà phá lắm, tui la nó: Hiếu Em, tại sao con

không chịu ăn, tại sao con đi học là khóc, tại sao con ra ngoài nắng không
đội nón như ông nội, tại sao con tắm mưa, rủi con bịnh ai loa, ý quên ai lo,
hả.

Nó cười đưa hàng tiền đạo trống trơn như bà nội nó, nó nói:

- Ông Nội làm hề giễu hay quá!

Ông Hề mắc cái “điện thại” trả góp, cho tiện việc chạy sô, tới năm nay

chưa trả hết, nhưng có cái vui là Bà Hề tập nói “điện thại” kêu đứa con gái
thứ hai có chồng dưới Rạch Giá, hủ hỉ hỏi thăm nó với thằng rể, nói chuyện
với chị suôi, anh suôi, rồi hỏi đứa cháu ngoại tên Muối, bà cũng bớt cằn
nhằn vì nhớ con, nhớ cháu.

Chuông điện thoại lại reo, làm cho ông He giật mình:

- A lô.

- Xin lỗi ông.

- Không có chi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.