Lúc nhỏ Cân đã phàm ăn ngồi bàn đũa xốc ngang không chừa ai, hôm
Cân ăn cắp nải chuối vườn nhà người ta hai tay cầm chặt nải chuối đếm kỹ
bao nhiêu trái rồi đem giấu. Cha Cân già hơn 80 tuổi không biết nải chuối
của ai thèm quá ăn một trái Cân đánh cha trọng thương. Hôm sau Cân chăn
bò ngoài đồng sấm sét nổi lên đánh Cân nhưng Cân không chết mà lửa cháy
một cây lớn. Mâu chỉ nhà người lùn, Cân với mấy đứa con gái tìm tới đánh
thỏa thuê, bà mẹ lạy khóc cũng không ngưng. Sau còn thuê du côn đánh
thêm, Mâu nói giữa chợ:
- Tao bỏ ra trăm lượng bạc mua mạng nó. Đánh nó chết tao ở tù, nó bị
thương, tao bỏ trăm lượng bố thí tiền thuốc.
Dân ngoài chợ trong huyện ai cũng sợ nhà Cân hồ đồ gian giảo. Cân
gian giảo khó lường mỗi khi mượn bạc ai làm vốn thì nói ngọt. Nhưng sau
không trả. Ai giúp mình xong Cân lánh mặt nói với Mâu ra chửi rủa người
ta. Có khiếu nại lên quan cũng không xong kiện, quan nhỏ thấy không lợi
làm biếng xử, một hôm có khiếu kiện lớn tranh chấp máu đổ, quan mới mời
Cân với người kiện lên huyện. Cân mọp mình kêu khóc kể lể mình nghèo bị
người vu oan. Cân ngậm máu phun người. Khi Cân về rồi quan nhỏ mới
vuốt râu cá chốt than vầy:
- Thằng này vừa gian vừa lanh vừa dữ quá... xử không nổi thôi để trời
hại nó.
Nhiều năm mổ giết heo bịnh heo lậu giựt nợ, lại để cho Mâu với mấy
đứa con gái vừa bám chợ vừa trữ lạnh thịt hôi băm viên pha màu khử mùi,
bỏ mối hàng ăn bếp trường học nhà thương xí nghiệp. Làm cho người ta
ngộ độc gây dịch bệnh chết biết bao. Từ tay trắng Cân xây nhà lớn như dinh
thự có chim quý treo trên cành cây, có chó dữ coi nhà, xe cộ xênh xang,
trong nhà thứ chi cũng có, tiền của như nước. Mụ Mâu đua đòi học làm
sang, trọng phú khinh bần coi người như chó mèo. Mỗi đêm Cân chui vô
mùng đếm bạc giấu vơ, Mâu cũng ti tiện xén bạc của Cân. Khuya nào bàn
dân cũng nghe tiếng heo kêu khóc khủng khiếp. Trên sàn nhà Cân trong