MADE IN VIETNAM - Trang 125

đại thế. Cảm hứng từ bức tranh Uy-nét-xì-cô bây giờ chắc là cảm hứng
chung của nhiều họa sĩ Việt Nam. Lương ngẩng lên, không hề nhận ra sự
vắng mặt của cô phóng viên suốt thời gian máy cát xét của Bánh Tôm Hồ
Tây mở Thanh Lam hát Mưa buồn. Thực ra anh cũng không biết mình đã
làm gì, đầu óc u u hình ảnh Huyền đang cố mút cho hết gói ô mai trước khi
anh về. Lần đầu tiên từ khi quen Huyền, Lương thấy môi của vợ rất cong,
và gợi tình. Lần đầu tiên, anh thèm ôm cô trong tay. Lần đầu tiên, anh hài
lòng vì đã yêu cầu nhà hàng không bỏ gừng vào cả ba món. Có một lần từ
lâu lắm, trời lạnh đến độ trong cả tuần liền, Hà Nội chẳng bói đâu ra một
nhánh gừng, các thầy lang phố Hàng Buồm, các cửa hàng ô mai và các cô
nhân tình của Lương mặt buồn như trấu cắn. Chỉ Huyền vô tình không biết
nên được bẩy ngày hạnh phúc trọn vẹn. Từ đấy về sau mỗi khi muốn chiều
lòng vợ, Lương hiểu là không cần phải mua hoa, nước hoa hay áo hoa cho
cô mà chỉ cần anh bỏ một bữa không ăn gừng. Theo kinh nghiệm mười
năm làm vợ, Huyền đánh giá một món mắm tép không gừng của chồng
tương đương với một tình địch bị loại. Cô Trắng bảo anh Lương cho em
bức tranh này làm kỉ niệm nhé, em về lồng kính treo ở phòng làm việc.
Lương hoảng hốt nghĩ rằng bệnh nhịu tay của anh như thế là vô phương
cứu chữa. Cái tên Khánh lại quay về chập chờn cho đến lúc cô Trắng hỏi
sao anh lại nhìn em như thế. Lương vội đeo kính vào không phải để nhìn cô
mà để kiểm tra xem bộ com-lê trắng đang đi từ xa kia có phải anh đã thấy
chiều nay ở hội thảo, có phải người mà cô Trắng vừa nhắc đến ban nãy,
viên bác sĩ nào đó. Lương đưa tờ giấy ăn cho cô phóng viên rồi đi về góc
đối diện của nhà hàng. Chỗ ấy chỉ có bóng tối. Bóng tối đen như ly cà phê,
bóng tối đắng như ly cà phê, em uống từng ngụm nhỏ bóng tối từng ngụm
nhỏ bóng tối, để biết anh không bao giờ trở lại, không bao giờ trở lại. Bàn
ăn chỉ còn bình mi-mô-da nhựa, cô Trắng mải ngắm cà phê nên không biết
rằng cách đấy hai mươi mét, Lương đang đánh vật với bóng tối chứ không
phải cơn đau bụng. Anh cứ tiến một bước thì bộ com lê lùi một bước, anh
dừng lại nó cũng dừng lại và đã mấy lần anh thử lùi thì nó vẫn tiến chứ
chẳng mảy may tỏ ra sợ sệt. Trong bóng tối, ngay cả màu trắng của nó cũng
khó phát hiện, đã thế Bánh Tôm Hồ Tây càng chỗ tối càng tiết kiệm điện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.