MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 127

khu bảo tồn nghệ thuật được xây dựng từ thời Bắc Ngụy đến Thịnh Đường
với 403 năm, là khu bảo tồn văn vật trọng điểm cấp quốc gia. Nếu chúng ta
buộc lòng phải dùng vũ khí, e rằng vô cùng bất tiện. Chẳng may làm hư
hỏng hang động, chúng ta sẽ phạm tội lớn đối với lịch sử.

Đỗ Trường Phát chen ngang:

- Đúng vậy. Tôi đã từng đến hang Long Môn, ở đó có đến ba nghìn hang
Phật, một trăm nghìn tượng Phật và bốn mươi bảo tháp. Đúng là vô cùng
hùng vĩ, địa hình cũng quanh co khúc khuỷu lắm...

Đội trưởng Thạch nói:

- Tượng Phật, khám thờ Phật thì hằng hà sa số, rải đều khắp hang, ở trung
tâm hang thì không nhiều lắm nhưng có điều ở đây, địa hình cực kỳ phức
tạp, nhiều khúc quanh, nhiều góc chết nên rất khó theo dõi, cũng không dễ
ẩn nấp.

Lý Xuân Cường nói:

- Hành động ngày mai thế nào chắc các anh đã có kế hoạch. Các anh thông
thuộc địa hình, các anh bảo làm thế nào, chúng tôi xin phục tùng mệnh lệnh
chỉ huy của các anh.

Tất cả các đồng chí Lạc Dương đều cười vang, có người nói:

- Đội trưởng Lý khách sáo quá!

Rõ ràng, kế hoạch hành động của các đồng chí Lạc Dương rất chu toàn.
Bốn giờ sáng hôm sau, cả nhóm đã bị đánh thức, cơm sáng ăn luôn trên xe,
thức ăn là bánh bao và một ít nước ngọt do các đồng chí Lạc Dương chuẩn
bị. Họ đi bằng một chiếc xe 12 chỗ ngồi, bên hông xe có dòng chữ “Công
ty lữ hành Hoa Đô Lạc Dương”. Ngoài ba người ra còn có năm sáu trinh sát
viên của công an thành phố Lạc Dương. Tất cả đều mặc thường phục sắm
vai khách du lịch, vai đeo ba lô, bình nước và máy ảnh, trên đầu còn có mũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.