MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 128

du lịch của Công ty lữ hành Hoa Đô. Có người còn mặc chiếc áo chống
nắng, sau lưng có dòng chữ quảng cáo cho cơ sở sản xuất ở huyện Thông,
Bắc Kinh. Mọi người tha hồ bình luận cách phục sức của nhau và hỏi
Khánh Xuân là cả bọn có giống với một đoàn khách du lịch đến từ Bắc
Kinh hay không? Đỗ Trường Phát nói, Dễ dàng nhận ra điểm khác nhau
giữa người Bắc Kinh với người Lạc Dương, người đi lại trên đường phố
Trường An. Anh ta có thể nhận ra ai là người Bắc Kinh, ai là dân ngoại địa.
Xuân Cường nói, Các anh đừng nghe anh ta nói dóc. Kiểu ăn nói của
Trường Phát chứng tỏ anh ta không phải là dân Bắc Kinh chính hiệu mà chỉ
là của nông dân ở ngoại ô mà thôi. Tôi nói thế không có nghĩa là coi
thường nông dân. Tôi chỉ muốn nói là người Bắc Kinh chúng tôi rất thật thà
phúc hậu mà thôi.

Khánh Xuân cười nói:

- Các anh không lên tiếng thì thôi chứ một khi đã lên tiếng thì lộ rõ khẩu
âm Hà Nam, tuy nó rất gần gũi với khẩu âm Bắc Kinh. Bắc Kinh đã là
thành phố dành cho dân di cư, gốc gác của tôi cũng tận Sơn Đông.

Các đồng chí cảnh sát Lạc Dương tỏ ra rất hiếu kỳ với Khánh Xuân, mồm
năm miệng bảy hỏi:

- Cô là sinh viên hay là diễn viên đến Cục Công an của chúng tôi để thể
nghiệm cuộc sống phải không? Chúng tôi chẳng thấy cô giống một cảnh sát
để làm những công việc nguy hiểm như chúng tôi chút nào cả.

- Không giống ư?

- Không giống!

- Vì sao?

- Làm cảnh sát hình sự thì phải đội mưa đạp tuyết. Các cô gái làm công
việc này nửa năm thì thân hình đã tiều tụy, không giống như cô mặt hoa da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.