MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 155

Tiêu Đồng thừa nhận hai tiếng “bản lĩnh” mà cậu bạn học đã nói. Nếu anh
chân thành trong quan hệ, không có chuyện có người con gái nào đó lại
không yêu anh!

Anh chờ đợi cái ngày được gặp lại Khánh Xuân. Một buổi chiều trời nóng
bức, khi đang ở trên giảng đường máy nhắn tin của anh rung lên rồi hiện ra
một dòng chữ: “Cô Âu đề nghị anh bảy giờ tối nay đợi ngoài cổng trường”.
Ban đầu anh cũng không chú ý lắm đến dòng tin. Bởi Âu Dương Lan Lan
đã hẹn là sáu giờ ba mươi sẽ tới đón anh, có lẽ bận bịu gì đó nên hẹn lui
đến bảy giờ. Đúng hẹn, anh bước ra cổng và leo lên xe của Âu Dương Lan
Lan, hỏi ra mới biết là chiều này cô không hề nhắn tin cho anh. Vậy thì “cô
Âu” có phải là Âu Khánh Xuân? Anh vui mừng tột độ, vội vàng nói với Âu
Dương Lan Lan rằng mình có việc gấp, buổi tập tối nay đành phải bỏ dỡ,
hẹn dịp khác.

Rất mẫn cảm trước sự vội vàng của Tiêu Đồng, Âu Dương Lan Lan hỏi:

- Phải chăng chiều này có một cô nào đó nhắn tin cho anh?

- Làm gì có!

- Anh có thể dối được tôi sao? Giữa phụ nữ với nhau cho dù có cách xa
hàng nghìn cây số cũng có thể ngửi thấy mùi của nhau!

- Đúng, có một người con gái nhắn tin cho tôi! - Tiêu Đồng có vẻ bực tức,
nói.

- Là ai?

- Là bạn gái của tôi! - Tiêu Đồng nghênh mặt lên, nói.

Thái độ thách thức của Tiêu Đồng khiến Âu Dương Lan Lan giận tím mặt,
không chờ Tiêu Đồng xuống xe kịp đứng vững dưới đất thì đã nhấn nút tự
động đóng cửa và vọt đi. Không thèm quan tâm tới thái độ của Lan Lan,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.