MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 156

Tiêu Đồng đảo mắt nhìn quanh và trông thấy Khánh Xuân đứng bên lề
đường, hình như cũng đã lâu lắm rồi.

Vì quá bồi hồi nên gặp Khánh Xuân, Tiêu Đồng không biết mở đầu câu
chuyện như thế nào, chỉ biết nói một câu thông thường:

- Chị đã về đấy à?

- Sao cậu biết tôi đi đâu?

- Tôi theo dõi chị.

Như một người chị, Khánh Xuân đưa ngón tay chỉ vào mặt Tiêu Đồng, nói:

- Nói cho mà biết, những trinh sát nghiệp dư như cậu thì quỷ quái không ai
bằng đâu!

Cách nói năng khá thân mật của Khánh Xuân khiến toàn thân Tiêu Đồng
như được sưởi ấm, anh hỏi:

- Làm sao mà chị lại nhớ và đến thăm tôi?

- Tôi muốn xem đôi mắt của cậu có vấn đề gì không.

- Chị quan tâm tôi hay là quan tâm đôi mắt của người chồng chưa cưới?

- Đôi mắt ấy đã là một phần của gương mặt cậu. Nó đã là của cậu rồi.

- Thế thì chị quan tâm đến tôi, đúng không?

- Có lẽ nào lại là như thế?

- Tôi đã mất hẳn ánh sáng trong một tuần nay!

Hai người vừa thả bộ vừa nói chuyện, Tiêu Đồng gợi ý:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.