MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 157

- Chị có muốn đi thăm ký túc xá của chúng tôi không?

Tiêu Đồng hỏi câu này vì rất muốn bạn bè trong ký túc xá trông thấy Khánh
Xuân, nhất định bọn chúng sẽ trố mắt lên mà nhìn cô cho xem.

Nhưng Khánh Xuân lại nói:

- Không phải là cậu đã nói trong vườn trường có một cái hồ rất đẹp đó sao?
Chúng ta có thế đến đó ngồi một lát.

Gợi ý của Khánh Xuân quả thật không tồi tí nào. Lúc này ở bên hồ rất mát
mẻ, Tiêu Đồng hăng hái dẫn đường đưa Khánh Xuân đến bên chiếc hồ nằm
ở giữa khuôn viên trường. Bóng đêm vẫn chưa hoàn toàn chiếm lĩnh không
gian, mặt nước hồ xanh thẩm vẫn còn gợn bóng ráng đỏ của buổi hoàng
hôn, những cây liễu rủ bên bờ hồ đứng im lìm, tha thướt. Họ men theo con
đường quanh co bên bờ hồ với những bước chân không mục đích. Hồ
không lớn lắm nên đi quanh một vòng chỉ mất khoảng độ nửa tiếng nhưng
Khánh Xuân vẫn không ngớt tấm tắc khen thầm. Trong khuôn viên của một
trường đại học mà có cái hồ đẹp như thế này quả thật không nhiều.

Họ nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất: Từ chuyện những hàng cây
bên hồ đến chiếc thuyền trăng trắng nổi trên mặt nước; từ chuyện mùi vị
đến chuyện ăn uống trong bệnh viện; từ chuyện Tiêu Đồng sắp bước vào kỳ
thi cho đến chuyện anh sắp tham gia thi diễn thuyết... Nói tóm lại, Tiêu
Đồng muốn nói rất nhiều bởi đây là lần đầu tiên kể từ sau ngày xuất viện,
anh mới có một thời gian dài ở bên cạnh Khánh Xuân, anh chỉ nói đến
những điều vui vẻ. Sau khi dạo một vòng chung quanh hồ, Khánh Xuân
dừng lại nhìn Tiêu Đồng dò xét:

- Mấy ngày nay hình như cậu cãi nhau với Văn Yến phải không?

Tiêu Đồng thoáng lặng người trước câu hỏi dường như vô ý của Khánh
Xuân nhưng anh rất khôn ngoan nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.