MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 161

- Trước mắt là chúng tôi chưa phát hiện được gì ở cô ta.

Tiêu Đồng cúi đầu trầm tư. Kỳ thực là anh không nghĩ được gì hết, tâm tư
anh rối tung lên.

- Nếu cậu thực lòng quan tâm đến Âu Dương Lan Lan thì nên giúp chúng
tôi làm rõ việc này. Chớ để cho cô ta dính vào, thậm chí cậu vẫn có thể kéo
cô ta ra khỏi vòng tội lỗi ấy. - Khánh Xuân nói.

Tiêu Đồng ngước đầu lên liếc nhìn Khánh Xuân, nói:

- Không, tôi không hề quan tâm đến cô ta, tôi không thích cô ta. Vả lại cô ta
là cô ta, tôi là tôi. Chị đừng bao giờ ghép chúng tôi lại với nhau.

- Thế thì cậu đừng nên suy nghĩ gì nữa. - Khánh Xuân nói - Đúng vậy, bọn
họ có tiền, nhưng tiền ấy làm sao mà có được? Hai mươi năm trước Âu
Dương Thiên chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, sau đó thì lao theo nghề buôn
bán cũng lên voi xuống chó. Nhưng lúc này, ngay cả con gái ông ta cũng đi
xe BMW 740. Có thể nói, mỗi đồng bạc trên tay Âu Dương Thiên lúc này
đều gắn liền với một tội ác! Cậu nên giúp chúng tôi trong việc này!

Tiêu Đồng lắc đầu nói:

- Không! Tôi không muốn tham dự vào chuyện này. Tôi cũng không có khả
năng làm một chuyện quá lớn như vậy. Tôi cũng đã định cắt đứt quan hệ
với Âu Dương Lan Lan, cho nên không còn cơ hội để tiếp cận với Âu
Dương Thiên nữa.

Bóng đêm đã rất dày, mặt hồ trở nên mờ mờ tỏ tỏ trông chẳng khác một
vũng nước chết. Tiêu Đồng không nhìn thấy gương mặt Khánh Xuân nhưng
anh biết cô đang rất thất vọng, chính anh cũng rất thất vọng. Anh vốn nghĩ
rằng Khánh Xuân đến tìm anh là xuất phát từ tình cảm. Kết quả cuối cùng
không phải như vậy mà chẳng qua là do anh quá đa tình, quá nhiều tưởng
tượng. Cô ấy đến tìm anh vì một vụ án chẳng liên quan gì đến anh. Tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.