MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 162

làm cho anh chán nản, chỉ tiếc là mình không có cánh mà rời khỏi chỗ này
để quay về nhà, vùi đầu vào gối mà khóc một trận cho thỏa.

Cô cảnh sát lại không nhận ra vẻ uể oải của người đối thoại nên vẫn cứ
trung thành với nhiệm vụ của mình, tiếp tục những lời động viên và thuyết
phục:

- Cậu là sinh viên, có lẽ cậu cũng đã học lịch sử Trung Quốc cận đại và
cũng hiểu rằng sự suy bại của Trung Quốc thời cận đại có liên quan với ma
túy như thế nào. Cậu đã xem bộ phim “Thanh kiếm Trung Hoa” chưa? Cậu
có biết ma túy đang hoành hành trên đất nước Trung Quốc thời nay như thế
nào chưa? Nếu có thời gian, tôi có thể đưa cậu đi xem một vài trại cai
nghiện. Cậu có thể trông thấy ma túy đã hủy diệt biết bao nhiêu con người,
phá hoại không biết bao nhiêu gia đình. Cậu có thể chứng kiến chung
quanh cậu những người thật việc thật bị ma túy làm cho thân bại danh liệt.
Nếu cậu muốn hiểu, tôi tin rằng cậu sẽ hiểu được một cách dễ dàng, cậu có
thể dũng cảm đứng dậy, vì sự nghiệp chống ma túy mà cống hiến một chút
sức lực, một chút trách nhiệm. Tôi hy vọng...

Tiêu Đồng phá ngang vào niềm “hy vọng” của cô cảnh sát. Anh cất giọng
đùng đục nói:

- Xin lỗi, chị cảnh sát! Tôi không phải là kẻ nghiện ma túy, tôi không nhất
thiết phải đến trại cai nghiện! Chị đến thăm tôi, tôi rất vui! Có điều vừa rồi
tôi không biết nên đã đưa chị đến đây đi bộ, nói chuyện khiến chị mất bao
nhiêu là thời gian vàng ngọc vì tôi. Vì nhiệm vụ chung nên chị đã nhẫn nại
để nghe tôi nói... Tôi thành thật xin lỗi!

Anh không nói tiếp được nữa. Anh cảm thấy trái tim mình bị tổn thương
quá nặng, hằn học nhìn Khánh Xuân rồi cúi người một tí, quay đầu bỏ chạy,
không quay đầu nhìn lại để nhận ra rằng, thân hình của Khánh Xuân đột
nhiên như biến mất trong màn đêm mù mịt và trong cái lạnh của gió từ hồ
thổi lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.