MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 163

13.

Sáng hôm sau, khi đến cơ quan, Khánh Xuân gặp ngay Mã Chiếm Phúc ở
ngoài cổng. Anh cũng vừa đến, chiếc xe Santana cũ kỹ của anh chậm chậm
vượt qua Khánh Xuân và đỗ trước văn phòng đội cảnh sát hình sự. Chiếm
Phúc không đi thẳng vào trong mà đứng ở bậc tam cấp chờ Khánh Xuân.
Cô rảo bước nhanh thêm một tí, lên tiếng chào. Chiếm Phúc không chào lại
mà hỏi ngay:

- Tối hôm qua cô đã đi chưa?

Khánh Xuân biết là trưởng phòng đang hỏi về chuyện Tiêu Đồng, gật đầu.

- Công việc thế nào? Cậu ta có đồng ý không?

Khánh Xuân lắc đầu rồi cùng Chiếm Phúc đi vào văn phòng, nhất thời
không biết phải trả lời cấp trên như thế nào về buổi nói chuyện vô thưởng
vô phạt bên bờ hồ đêm hôm qua. Không ngạc nhiên lắm về chuyện này,
Chiếm Phúc nói:

- Tôi đã dự đoán là mọi việc sẽ diễn ra như thế. Bây giờ ở không ít thanh
niên, trong đó có cả sinh viên, chủ nghĩa yêu nước không biết có còn tồn tại
nữa hay không, không hề cảm thấy hứng thú với bất cứ chuyện gì nếu nó
không liên quan đến lợi ích cá nhân, không hề có một chút ý thức cống hiến
nào. Trong thập niên năm sáu mươi của quá khứ, nếu cơ quan công an cần
một ai đó hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ thì người ta chen nhau mà tình
nguyện bởi vì đây cũng là nhiệm vụ chính trị của mỗi người. Đúng là thời
đại đã thay đổi quá nhiều! - Anh buột miệng cảm khái rồi nói tiếp - Cô cố
gắng tiếp cận với cậu ta thêm nữa nhé, bây giờ không muốn làm thì đừng
ép buộc. Cô nói với cậu ta, nếu cậu ta cung cấp được những tin tức có lợi
cho việc phá án, đương nhiên là những tin tức có giá trị trực tiếp và mang ý
nghĩa quyết định thì chúng ta cũng có những hình thức tưởng thưởng xứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.