MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 165

Thái độ của Xuân Cường so với Mã Chiếm Phúc có phần khắc khe hơn.
Hình như anh đã có một ác cảm bẩm sinh với Tiêu Đồng. Nét mặt anh vô
cùng nghiêm trọng khi nghe Khánh Xuân báo cáo toàn bộ sự việc rồi nói
lớn:

- Việc này chưa thể gọi là kết thúc. Lần sau, em nói với cậu ta vài câu mạnh
lên một tí rằng, đây không phải là tổ chuyên án cầu cạnh cậu ta mà hợp tác
với cơ quan công an tố giác tội phạm, duy trì trật tự xã hội là nghĩa vụ thối
thiểu mà mọi công dân phải thực hiện. Khi xã hội đã cần cậu ta phải thực
hiện nghĩa vụ ấy, cậu ta không thể trốn tránh! Cậu ta trốn ở đâu? Nếu cậu ta
vẫn cứ ương ngạnh không chịu hợp tác, chúng ta sẽ đến trường và phản ánh
với tổ chức, lúc ấy cậu ta sẽ thế nào? Chí ít là về mặt tư tưởng chính trị, cậu
ta không thể được xếp loại trung bình, tương lai tìm việc thế nào, câu ta có
thể suy nghĩ!

Khánh Xuân không phụ họa theo Xuân Cường mà chỉ nói:

- Chuyện này có lẽ cần phải thuyết phục để người ta tham gia một cách tự
nguyện. Nếu làm điều gì đó mà không hề tự nguyện thì không thể làm tốt
được, nhất là trong chuyện này.

Xuân Cường vẫn cố chấp nói:

- Không có một tí áp lực, liệu cậu ta có tự nguyện không? Em đi tìm cậu ta
về đây, anh nói chuyện với cậu ta. Mồm miệng đàn bà quá mềm mỏng, gặp
chuyện gì cũng cứ nói đạo lý, không có tác dụng gì đâu. Với một số người
phải có biện pháp cương quyết, kể cả việc dùng sức mạnh!

Khánh Xuân vẫn cứ một mực khuyên bảo Xuân Cường không nên vội
vàng, cứ để cho cô tiếp tục công việc thuyết phục, nhất định sẽ có kết quả.
Lúc này cô cũng đã hiểu ít nhiều cá tính của Tiêu Đồng. Cô tin rằng, nếu để
Xuân Cường hùng hùng hổ hổ đến gặp Tiêu Đồng thì mọi chuyện sẽ không
đâu vào đâu cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.