MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 166

Suốt ngày hôm đó, Khánh Xuân bận rộn túi bụi. Những đơn vị công an ở
các địa phương hợp tác với tổ chuyên án bí mật điều tra các công ty thành
viên của Đại Nghiệp ở khắp nơi đúng hạn báo cáo về liên tục nên cô cần
phải phân tích và tổng hợp tài liệu. Nếu có một chút thời gian nghỉ ngơi,
tâm trí cô lại đồn vào việc làm thế nào để tiếp xúc và tranh thủ sự đồng ý
của Tiêu Đồng. Cô đã nghĩ đến chuyện tìm đến lãnh đạo Đại học Yên Kinh
để nói rõ sự tình, đề nghị các tổ chức đảng đoàn trong trường thuyết phục
Tiêu Đồng nhưng nghĩ kỹ lại, cô thấy không thể được. Đây là chuyện vô
cùng cơ mật, tìm đến lãnh đạo trường có khác nào lôi Tiêu Đồng ra ánh
sáng? Lại nghĩ, có thể tìm đến Văn Yến, đề nghị cô dùng tình cảm để lung
lạc Tiêu Đồng nhưng chợt nghĩ đến thái độ của Tiêu Đồng đối với Văn
Yến, e rằng lời của cô ta sẽ không động đến màng nhĩ của cậu ta. Nghĩ đi
nghĩ lại, cuối cùng vẫn là “vô kế khả thi”. Không còn cách nào hơn, Khánh
Xuân quyết định đến Đại học Yên Kinh một lần nữa để gặp Tiêu Đồng.

Hết giờ làm việc, cô dắt xe đạp ra khỏi nhà xe vừa ra đến cổng thì nhân
viên trực ban gọi to:

- Khánh Xuân! Em trai đến tìm chị!

Liếc mắt nhìn vào Phòng bảo vệ, cô trông thấy một người đang ngồi trên
chiếc ghế. Cô không tin vào mắt mình nữa. Chính là Tiêu Đồng!

- Tiêu Đồng! Cậu đã đến ư?

Với một thái độ vồn vã không hề ngụy tạo, cô lên tiếng. Tiêu Đồng đứng
dậy, lẳng lặng rời khỏi phòng bảo vệ, cúi đầu, không nói năng gì. Suy tính
rất nhanh, Khánh Xuân nói:

- Đi, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện một lát.

Tiêu Đồng ngoan ngoãn ôm cặp sách đi theo Khánh Xuân lên lầu, vào
phòng làm việc của Khánh Xuân ngồi xuống. Các đồng nghiệp đều đã ra
về, trong phòng không còn ai. Khánh Xuân vừa hỏi han về chuyện học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.