MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 172

- Bằng vai phải lứa thì có thể, nhưng để trở thành người bạn tốt nhất, đáng
tin nhất thì phải còn chờ để xem quan hệ và đối xử giữa chúng ta sau này
như thế này. Chuyện này không thể nói một lời mà quyết định được đâu!

Tiêu Đồng suy nghĩ một lát và anh nhận ra rằng, lý lẽ mà Khánh Xuân đưa
ra là không thể tranh luận, anh gật đầu nói:

- Được thôi, tôi sẽ cố gắng vậy. Nhưng chị cũng phải hứa với tôi rằng,
chúng ta trở thành bạn của nhau không phải chỉ để hoàn thành nhiệm vụ
của chị đối với đơn vị.

Khánh Xuân nghĩ, những sinh viên lúc này chỉ thích nói những chuyện trên
trời dưới đất, thôi thì tùy cậu ta vậy, muốn nói gì thì nói, miễn sao công
việc được tiến triển một cách thuận lợi thì mọi cách nói đều không thành
vấn đề. Do vậy cô gật đầu:

- Đương nhiên rồi. Chúng ta kết bạn với nhau trên cơ sở sự hiểu biết lẫn
nhau. Nhưng nếu đã như vậy chúng ta phải cùng nỗ lực hoàn thành nhiệm
vụ. Ngoài ra còn một điểm mà cậu phải nhớ, trong phạm vi công việc, cậu
không được hành động tùy tiện, nhất thiết phải nghe theo sự chỉ huy của
tôi, nếu không cậu sẽ phá hỏng tất cả.

Xem ra Tiêu Đồng đã có vẻ khá thoải mái, gương mặt không còn nặng nề
như trước nữa. Anh nói:

- Không có vấn đề gì, tôi nghe chị chỉ huy!

Cả hai cùng cười, nụ cười có cùng chung một chút thẹn thùng xấu hổ.
Khánh Xuân nói:

- Một lời đã nói, bốn ngựa khó theo!

- Một lời đã nói, bốn ngựa khó theo!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.