MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 170

việc đợi em.

Chỉ còn lại hai người, căn phòng trở nên yên lặng hơn. Ngồi trên ghế,
Khánh Xuân đang nghĩ cách bắt đầu câu chuyện thì Tiêu Đồng lên tiếng
trước:

- Tôi muốn biết, chuyện này chị muốn tôi tham gia hay là lãnh đạo của chị
yêu cầu tôi tham gia?

Khánh Xuân cảm thấy câu hỏi của Tiêu Đồng hơi lạ nên cười nhẹ:

- Có gì khác nhau đâu? Tôi đến tìm cậu là theo chỉ thị của lãnh đạo. Đây là
quyết định chung mà chúng tôi đã thảo luận và thống nhất.

Tiêu Đồng nhìn thẳng vào cô, nói:

- Tôi muốn biết, chị hy vọng ở tôi điều gì?

- Tôi hy vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi.

- Thế thì được, tôi nhận lời. Vì chị mà tôi làm chuyện này. - Vẫn nhìn thẳng
vào Khánh Xuân, Tiêu Đồng nói.

- Không, không phải vì tôi. - Khánh Xuân cười nhẹ - Cậu làm việc này vì
quốc gia, vì xã hội mà cống hiến.

- Vì quốc gia, vì xã hội, tôi có thể làm việc khác. - Tiêu Đồng nói - Để báo
đáp quốc gia và xã hội, không nhất thiết phải làm gián điệp. Mọi người
đừng chụp cái mũ yêu nước hay không yêu nước lên đầu tôi. Tôi làm việc
này chỉ vì chị, nếu chị không cần thì thôi vậy, cứ để cho đội trưởng Lý của
chị tìm người khác. Không làm chuyện này, tôi vẫn cứ là một người yêu
nước!

Khánh Xuân lẳng lặng nghe Tiêu Đồng nói mà không biết phải biện minh
như thế nào. Tiêu Đồng cứ khăng khăng là làm chuyện này chỉ vì cô. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.