MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 173

Cả hai sánh bước rời khỏi phòng làm việc. Khi chia tay, Khánh Xuân nói:

- Lần trước cậu tặng cho tôi khung ảnh thủy tinh, tôi muốn trả nó lại cho
cậu.Tôi không dám nhận một món quà quá quý như thế.

- Quà quý hay không quý nào có đáng nói, cốt là ở tấm lòng. Đừng có phụ
bạc tấm lòng người tặng quà như vậy. - Tiêu Đồng nói.

- Nhân viên công an lúc nào cũng phải tuân thủ “tám điều kỷ luật, mười
điều chú ý”, cậu làm thế có phải là buộc tôi vào thế vi phạm kỷ luật chăng?

- Nếu chị trả lại, mọi sự hợp tác của chúng ta sẽ bị hủy bỏ!

Khánh Xuân im lặng giây lâu rồi thở dài nói:

- Thôi được, tôi không trả lại nữa vậy. - Nhìn thấy Tiêu Đồng cười, cô nói
tiếp - Có một yêu cầu đối với cậu là sau này không được đem chuyện công
việc ra mà dọa nạt tôi, tôi không khách sáo đâu!

- Biết rồi! - Tiêu Đồng toét miệng cười.

Đêm ấy Khánh Xuân đánh một giấc thật ngon. Thời gian gần đây cô không
hề có một giấc ngủ ngon như vậy. Sáng hôm sau, khi đến họp báo ở phòng,
cô vừa xuất hiện ở cửa thì Mã Chiếm Phúc đã lớn tiếng đầy sảng khoái:

- Quả là có tin tốt lành rồi, nếu không thì sắc mặt của cô Âu không thể hồng
hào như thế kia!

Khánh Xuân và Xuân Cường báo cáo kết quả “đàm phán” với Tiêu Đồng
với Mã Chiếm Phúc. Đương nhiên là cô không hề nhắc đến “điều kiện phụ”
mà Tiêu Đồng đề xuất. Mã Chiếm Phúc rất bằng lòng với sự chuyển biến tư
tưởng cũng như việc đồng ý trở thành một “tình báo viên đặc biệt” của Tiêu
Đồng. Không những thế, anh còn rất quan tâm đến chàng “tình báo viên
đặc biệt này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.