MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 19

- Tôi chỉ muốn biết giác mạc của Tân Dân sẽ được ghép cho ai?

Thái độ của Khánh Xuân rất kiên quyết nên bác sĩ cảm thấy lúng túng khó
xử vô cùng. Ông ta quay sang trao đổi mấy câu với một người đàn ông có
vẻ là một bác sĩ nhãn khoa vừa xuất hiện trong phòng, sau đó nói với
Khánh Xuân:

- Hiện tại, trong bệnh viện của chúng tôi đang có một bệnh nhân là sinh
viên đại học năm thứ hai, giác mạc bị hỏng nên gần như hoàn toàn bị mù.
Nếu không có ai hiến giác mạc, sinh viên này e rằng...

- Là con trai hay con gái? Khánh Xuân ngắt ngang lời bác sĩ.

- Con trai.

Khánh Xuân gật đầu. Là con trai! Tâm trạng Khánh Xuân như được an ủi
vài phần. Cô không muốn đôi mắt của Tân Dân bị gắn cho một người đàn
bà hoặc một ông già bảy tám mươi gần đất xa trời nào đó.

Trời đã sáng. Sau khi rời bệnh viện, Khánh Xuân không quay về nhà mà
theo bố mẹ Tân Dân về nhà họ. Cô nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng để cô thể
hiện nghĩa vụ của một người con dâu và có lẽ, ở bên cạnh người thân của
Tân Dân lúc này là một cách để giảm bớt nỗi đau cho nhau. Nhưng quan
trọng nhất vẫn là cô không dám đối diện với căn phòng hạnh phúc mà hai
người đã dày công vun đắp bấy lâu. Có thể lúc này, bố cô đã thức dậy và
đang chăm sóc cho lọ hoa đỗ quyên trong phòng cô. Vì ông xem đó là một
cách chăm sóc cho con gái mỗi ngày. Cô nghĩ, có lẽ mình nên có một cú
điện thoại cho bố và nói với ông rằng, những làn hương cũng như sắc màu
tươi thắm của lọ hoa đã không còn ý nghĩa gì nữa, hãy để cho nó tàn phai
cùng với sự biến mất của chủ nhân căn nhà ấy thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.