MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 17

viên hai người. Khánh Xuân và bố Tân Dân ngồi bên cạnh nhau, cúi đầu
không nói. Không ai đến để an ủi cô lúc này. Hình như trong ý thức của
mọi người, cô đã biến thành một người đàn ông. Một người con gái đã lao
vào nghiệp cảnh sát hình sự đến mấy năm phải có sự cứng rắn của một
người đàn ông.

Đến gần sáng, có ai đó gọi bố Tân Dân, Mã Chiếm Phúc và Khánh Xuân
đến phòng làm việc của bác sĩ. Vị bác sĩ nọ không quan tâm hỏi họ là ai,
thậm chí cũng chẳng mời ngồi, vừa nhác thấy họ bước vào phòng đã lên
tiếng:

- Lãnh đạo đơn vị và người thân đều đã có mặt phải không? Không đợi mọi
người trả lời, ông ta tiếp tục nói - Tim của bệnh nhân đã ngừng đập. Chúng
tôi đang tiến hành những công đoạn cấp cứu cuối cùng. Chúng tôi muốn
nói rằng..., mọi người hãy bàn bạc sớm một tí, chuẩn bị đón chờ điều xấu
nhất...

Ý tứ trong lời của bác sĩ là quá rõ ràng. Trong căn phòng nhỏ này chỉ có
mỗi một mình Khánh Xuân là phụ nữ nên cô là người bật tiếng khóc đầu
tiên. Cô có cảm giác mọi ý chí của cô hoàn toàn biến mất, thân hình cô đổ
sụp xuống.

Mọi sự sắp đặt sau đó hoàn toàn phụ thuộc vào bố của Tân Dân và Mã
Chiếm Phúc. Khánh Xuân không biết đã bằng cách nào mà mình lại có thể
vào được tận bên giường bệnh của Tân Dân, cũng không thể nhớ được là
mình đã khóc và nói với Tân Dân những lời cuối cùng về cái gì. Sau đó cô
được về phòng trực của bác sĩ. Bố của Tân Dân và Mã Chiếm Phúc đang có
mặt ở đó. Bố của Tân Dân đưa cho cô một tấm phiếu, ôn tồn và thân thiết
nói:

- Khánh Xuân, chữ ký bên dưới này là của cháu!

Đây là loại giấy tờ gì? Khánh Xuân cầm lấy và đọc nhưng trước mắt cô,
những con chữ đang nhảy múa. Cô không đọc được bất kỳ chữ gì trên đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.