MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 195

15.

Trời vừa sập tối, Tiêu Đồng lại leo lên chiếc xe bóng lộn của Âu Dương
Lan Lan rời khỏi trường. Trước đây anh không hề nghĩ rằng, cách trường
chỉ mấy cây số là vùng ngoại ô cũng chật chội như trong nội thành lại có
một trang viên hoa lệ và thanh tĩnh đến như vậy.

Chiếc xe chỉ chạy trên đường chính chưa đến mười phút thì đã rẽ ngang, đi
xuyên qua một vùng cây ăn quả rồi lại vượt qua một khu vườn trồng toàn
hoa anh đào rồi tiếp tục băng qua một con đường âm u dưới những bóng
cây cao và đưa anh một khu vườn trông chẳng khác nào cảnh đào nguyên
giữa cõi trần. Trong vườn có những bãi cỏ bằng phẳng xanh mướt và những
cây cổ thụ cao cao che khuất một ngôi biệt thự được xây dựng theo lối tây.
Trên những bức tường của ngôi biệt thự, những loài dây leo bò kín mít.
Loáng thoáng trong ánh sáng từ trong nhà lọt qua khe cửa sổ bằng kính,
những con côn trùng đang chập chờn bay lượn, múa những điệu múa có
tính hoài cổ và nhàn nhã.

Đây chính là nhà của Âu Dương Lan Lan!

Chiếc xe đỗ ngay trước ngôi biệt thự, lập tức có một thiếu niên ra vẻ nông
dân chạy xuống những bậc tam cấp, học cách mời khách của những khách
sạn sang trọng, cung kính mở cửa xe, một người đàn ông mặc Âu phục
thẳng đuột đứng ở cửa biệt thự, cười và lên tiếng chào: Lan Lan đã về!

Âu Dương Lan Lan không để ý gì đến nụ cười rất tầm thường của người
đàn ông, dắt tay Tiêu Đồng bước lên bậc tam cấp, tiến thẳng vào phòng
khách. Cô cởi áo khoác vắt trên ghế salon rồi mới hờ hững giới thiệu gã
đàn ông trung niên:

- Đây là ông Hoàng, trợ lý của bố tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.