MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 199

Nhịp tim của anh có nhanh một chút, loạn một chút.

Tiếng cánh cửa phòng vệ sinh rin rít vang lên và Âu Dương Thiên - bố Âu
Dương Lan Lan xuất hiện, mặc bộ áo ngủ bằng lụa theo kiểu Trung Quốc,
có phần giống với những ngài tư bản dân tộc những năm ba mươi mà Tiêu
Đồng thường thấy trong phim. Hầu như ông ta không thèm liếc nhìn Tiêu
Đồng, lẳng lặng đi thẳng về phía bàn viết, ngồi xuống chiếc ghế bành rồi
mới lên tiếng:

- Ngồi xuống đi!

Tiêu Đồng ngồi xuống salon. Nệm salon cứng hơn anh tưởng. Khoảng cách
giữa hai người khá xa, ánh đèn nhợt nhạt khiến Tiêu Đồng không nhìn rõ
mặt Âu Dương Thiên, chỉ có cảm giác là so với lần gặp đầu tiên, ông ta có
vẻ già hơn nhiều, giọng nói cũng khàn hơn.

- Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi mốt. - Tiêu Đồng nói đúng tuổi mình.

Âu Dương Thiên “À” nhẹ rồi ngửa đầu ra ghế bành, mặt hướng lên trời,
không biết là đang nghĩ gì, lâu lắm mới nói:

- Tôi vẫn nghĩ là sẽ tìm cho Lan Lan một người bạn tuổi tác lớn hơn một tí.
Tính tình nó còn xốc nổi nên phải có người cao hơn nó một tí, có thể
khuyên bảo và cũng có thể nhường nhịn nó. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ xuất
ngoại và định cư ở nước ngoài. Mọi chuyện trong nước cứ thay qua đổi lại,
không biết chừng đến một lúc nào đó, đất nước này sẽ không còn phù hợp
với sự sinh tồn của những doanh nghiệp tư nhân như chúng tôi nữa. Do vậy
mà tôi muốn đưa Lan Lan ra nước ngoài trước, còn tôi trước mắt là phải
lưu lại trong nước. Do vậy tôi muốn có một người đàn ông bên cạnh Lan
Lan làm chỗ dựa cho nó. Cậu có thể làm được không?

Tiêu Đồng nói một cách nhát gừng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.