MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 200

- Điều này cháu rất khó nói.

Âu Dương Thiên tỏ vẻ không bằng lòng với câu trả lời của Tiêu Đồng, hình
như nó nằm ngoài dự tưởng của ông ta. Lặng một lát, ông ta nói tiếp với vẻ
bất lực:

- Thôi thì tùy nó vậy, chỉ cần nó cam tâm tự nguyện.

Im lặng lại tràn ngập căn phòng, lâu lắm Âu Dương Thiên cất giọng buồn
buồn:

- Cậu xuống dưới ấy với nó đi!

Tiêu Đồng không ngờ là cuộc gặp gỡ diễn ra nhanh chóng như vậy. Anh
trút một hơi thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy, nói lời tạm biệt rồi đi ra cửa. Đột
nhiên Âu Dương Thiên gọi anh lại và nói:

- Lan Lan có mấy người anh, chúng rất thương nó. Do vậy chúng động
chân động tay hơi nặng với cậu, tôi thay chúng xin lỗi cậu.

Tiêu Đồng đứng ở cửa, một tay đang kéo mạnh cánh cửa to đùng, nghe
thấy Âu Dương Thiên nhắc lại chuyện ấy, mặt anh đanh lại:

- Đáng tiếc là các người đã sai rồi, cháu chưa hề làm chuyện gì với Âu
Dương Lan Lan. Cháu không phải là loại người thấy con gái thì hoa cả mắt
lên đâu!

Rõ ràng anh trông thấy Âu Dương Thiên há hốc mồm ngạc nhiên. Với nụ
cười đắc thắng, anh nói lời xin lỗi đã làm phiền rồi ra khỏi thư phòng tối
tăm ấy, tâm tình cảm thấy vô cùng thư thái vì nói được câu cuối cùng vừa
rồi. Anh cảm nhận được rằng, hình ảnh anh trước Âu Dương Thiên lúc này
so với lúc gặp nhau tại nhà hàng Nhật Bản có lẽ được nâng giá trị lên rất
nhiều lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.