MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 222

Khánh Xuân phụ họa:

- Đem đến cho các ông một sự kinh động và phiền phức, chúng tôi thành
thật xin lỗi. Hy vọng ông có thể làm yên lòng những người của công ty
ông. Ngoài ra ông cũng giúp chúng tôi thông cảm với những người thuộc
Công ty Công nghệ phẩm Thông Hoa, chúng tôi vô cùng cảm tạ.

- Không có vấn đề gì. Tổng Giám đốc đã dặn tôi là chỉ cần làm rõ mọi sự
tình, không cần phải làm ầm ĩ lên. Núi không chuyển thì nước chảy. Biết
đâu rằng rồi sẽ có ngày chúng tôi lại gặp phải chuyện gì đó, “gặp nhau bằng
nụ cười, ân cừu sẽ tiêu tan”. Sau này, trong mọi lĩnh vực hoạt động của
chúng tôi còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Cục Công an. Những công ty
con của Đại Nghiệp chúng tôi ở khắp nơi quan hệ với công an địa phương
rất tốt. Các vị nếu cần giúp đỡ về kinh tế, chúng tôi không hề chối từ, tương
trợ cho nhau một tí tuyệt đối không có vấn đề gì. Cứ cho là chúng tôi cống
hiến một chút cho công tác trị an xã hội vậy.

Cuộc trao đổi diễn ra quá thoải mái, hai bên đều tỏ vẻ thông cảm cho nhau.
Hoàng Phương Bình vào trong nói chuyện với năm người của mình mấy
câu. Quả nhiên ai nấy đều hạ hỏa, không lên tiếng đòi hỏi nữa. Mấy nhân
viên của xưởng điêu khắc ban đầu vẫn còn bực tức nhưng sau đó vẫn đồng
ý tiếp tục cuộc mua bán, không còn đòi bồi thường những tổn thất mà bên
công an đã gây ra. Khi nói lời tạm biệt với Khánh Xuân và Trưởng đồn
công an, thậm chí thái độ của đôi bên lại có vẻ vô cùng thân thiết.

Khi bọn họ đã rời khỏi cơ quan, Trưởng đồn công an nghi ngờ hỏi Khánh
Xuân:

- Các vị làm gì thế? Hay là tin tình báo cung cấp cho quý vị quá thất thiệt?

Khánh Xuân không trả lời mà đi thẳng ra cổng. Khi ngồi trên xe cô mới
thấy toàn thân rã rời, tiếc là Tiêu Đồng không có mặt lúc này để cô trút cơn
giận dữ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.