MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 223

17.

Sau khi tan học, Tiêu Đồng không nghĩ gì đến chuyện ăn trưa mà vội vàng
chạy về ký túc xá, dùng điện thoại công cộng để gọi vào máy di động của
Khánh Xuân. Anh kiềm nén sự hưng phấn, ra vẻ rất thoải mái hỏi cô đã ăn
cơm chưa, có uống cốc rượu nào không, có phải là đang mở tiệc ăn mừng
lập nên công lớn...? Khánh Xuân im lặng thật lâu trong máy điện thoại,
không trả lời câu hỏi nào. Lúc ấy Tiêu Đồng mới cảm thấy có chỗ không
ổn.

- Ôi dào, sao thế? Để cho bọn chúng trốn thoát hết rồi phải không?

Giọng Khánh Xuân như đang thẩm vấn phạm nhân:

- Cậu nói sáng nay chúng sẽ giao hàng. Bọn chúng giao hàng gì?

Từ câu hỏi của Khánh Xuân, Tiêu Đồng đã đoán ra mọi vấn đề, phát hoảng:

- Thì giao hàng... Thế bọn chúng giao hàng gì?

- Cậu hỏi tôi à? - Thái độ của Khánh Xuân rất không bằng lòng, cao giọng.
Những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán Tiêu Đồng, miệng chỉ ấp úng
không nói được câu nào - Thôi vậy, không nói được nhiều trong điện thoại,
sau này tôi sẽ tìm cậu. Tối nay cậu cứ đến nhà Âu Dương Lan Lan ăn tối,
làm như không biết chuyện gì đã xảy ra. Nên nhớ, nhất định phải đến! Nếu
gặp lại những người đêm hôm qua, cậu chú ý nghe họ nói những gì, nghe
cho chuẩn một tí nhé!

Khánh Xuân cúp máy. Tâm trạng hưng phấn của Tiêu Đồng như bị một gáo
nước lạnh tạt vào, tắt ngấm. Anh thầm chửi: Tôi nghe rõ rõ ràng ràng, mẹ
kiếp, các người sao lại chửi tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.