MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 235

- Xe chạy đi đâu thì chúng ta đến đó. Nhưng tôi lại muốn đưa chị ghé qua
nhà tôi, không có ai ở đấy cả.

- Không có người thì không nên đến, bất tiện lắm.

- Chị sợ tôi giở trò lưu manh à?

- Tôi là cảnh sát thì còn sợ gì ai?

Im lặng giây lâu. Khánh Xuân lên tiếng:

- Đi, đến xem nhà thế nào, mai mốt có lệnh bắt cậu, tôi sẽ là người dẫn
đường.

Cũng đã khá khuya mà Khánh Xuân vẫn đồng ý đến nhà, đối với Tiêu
Đồng mà nói, đây là một hạnh phúc vượt ra ngoài sự tưởng tượng của anh.
Khi Khánh Xuân nói, đến nhà anh quá bất tiện, anh đã ý thức được rằng cô
không còn coi anh như là một đứa trẻ nữa mà đã thừa nhận anh là một
người đàn ông thực thụ.

Anh phóng xe thật nhanh, đưa Khánh Xuân đến căn chung cư sang trọng
của mình, để cho cô xem những tấm ảnh xe hơi anh dán kín trên tường và
phân tích đặc điểm của từng loại xe. Không muốn Tiêu Đồng mất hứng,
Khánh Xuân im lặng ngồi nghe và nhìn qua một lượt các tấm ảnh rồi đột
ngột lên tiếng:

- Văn Yến thường đến đây phải không?

- Chúng tôi chia tay rồi!

- Chia tay? Tại sao?

- Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là hàng xóm, là bạn bè bình thường thôi. -
Tiêu Đồng nói - Một người bạn rất tốt, tốt hơn bình thường một tí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.