MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 237

Khi chiếc xe dừng lại trước chung cư của Khánh Xuân, cô nhanh chóng mở
cửa bước xuống, không nhìn Tiêu Đồng, nói:

- Tạm biệt!

- Khánh Xuân! - Tiêu Đồng kêu lên - Chị có biết không, tối nay tôi đã có ý
định không tham gia vào công việc này nữa. Suýt chút nữa là tôi đã quyết
định nói với chị chuyện này.

- Tại sao? Khánh Xuân có vẻ bị bất ngờ, hỏi.

- Tôi cảm thấy chị ghét tôi!

- Tôi đã nói xin lỗi rồi, trưa nay tôi đối xử không phải với cậu.

- Tôi cũng xin lỗi chị.

- Cậu xin lỗi về điều gì? Có phải là cái tin thất thiệt tối hôm qua chăng?

- Không vì điều đó mà chính là những lời đã xúc phạm đến chị trong tối
nay, vì tôi đã từng có những mơ tưởng mà mình không nên có.

Khánh Xuân ngước mắt nhìn Tiêu Đồng. Anh không biết là trong ánh mắt
của Khánh Xuân ẩn chứa sự thương hại hay thông cảm.

- Mỗi người đều có những giấc mơ riêng, nhưng tất cả đều có thể tỉnh lại
được! - Đó là lời cuối cùng của Khánh Xuân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.