MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 236

- Một người bạn thông thường lại có thể chăm sóc cậu bấy nhiêu thời gian
trong bệnh viện sao? Nếu là bạn thâm giao, tình cảm rất sâu đậm mới có
thể làm được điều ấy.

- Chị cũng đã từng chăm sóc tôi trong bệnh viện, vậy cảm tình của chị với
tôi có sâu đậm không?

- Tôi? - Khánh Xuân lặng người trong giây lát - Tính chất của việc tôi chăm
sóc cậu không giống với Văn Yến.

- Không cần biết chị có cảm tình với tôi hay không thì đó vẫn là những
ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của tôi rồi.

Cách nói năng cũng như thái độ của Tiêu Đồng quá trịnh trọng, trịnh trọng
như đang nói lên một lời thề khiến Khánh Xuân cảm thấy hơi bị bất ngờ.
Cô cười nhẹ, hỏi:

- Thế bây giờ cậu đồng ý tham gia công tác, chẳng qua cũng chỉ là một
cách đền ơn đáp nghĩa thôi phải không?

Vẫn cái giọng vô cùng trịnh trọng ấy, Tiêu Đồng nói:

- Đúng nhưng mà cũng không đúng. Chị biết không? Tôi ái mộ chị mà
cũng rất yêu chị. Tôi có thể vì chị mà làm bất cứ công việc gì.

Trước những lời của Tiêu Đồng, Khánh Xuân cảm thấy khó xử vô cùng, lâu
lắm cô mới lên tiếng:

- Khuya rồi, tôi phải về đây. Cậu đừng tiễn, tôi có thể đi xe buýt.

Tiêu Đồng không nói gì, cùng với Khánh Xuân rời khỏi nhà và xuống cầu
thang. Anh mở cửa xe, Khánh Xuân có vẻ do dự một lát rồi lên xe. Im lặng
bao bọc hai người trên suốt quãng đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.