MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 241

chịu trách nhiệm quá lớn đối với mọi người và cấp trên. Do vậy là tâm lý
Xuân Cường chẳng có một chút mảy may thư thái nào. Anh tự kiểm điểm
trong cuộc họp nhưng sau khi cuộc họp kết thúc, anh lại tìm Khánh Xuân
và trút hết nỗi bực dọc kềm nén trong lòng lên Tiêu Đồng:

- Cậu nhóc này làm ăn không ra gì, chuyện quan trọng như thế mà vẫn cứ
xem như trò đùa, mất lòng tin của mọi người quá.

Khánh Xuân không bày tỏ thái độ gì, chỉ nói thắng bại là lẽ thường tình của
binh gia.

- Trong cuộc họp anh phải kiểm điểm vì trưởng phòng Mã nói thế nhưng
trong lòng anh ấy không thoải mái như thế đâu. Em là cán bộ sắp được đề
bạt của phòng nên anh ấy phải bảo vệ em, bảo vệ anh em. Chính vì vậy anh
ấy phải đứng ra nhận trách nhiệm chính về mình.

Những gì Xuân Cường vừa phân tích không phải là không có lý khiến tâm
trạng của Khánh Xuân lại trở nên nặng nề và đồng thời cũng có một chút
hổ thẹn. Xuân Cường cảnh tỉnh:

- Sau này chúng ta phải cùng nhau phân tích thật kỹ những gì mà cậu nhóc
ấy cung cấp, không được đơn thuần vọng động nữa. Em đừng để cho cậu ta
hủy hoại chính mình.

Nghe những lời cảnh tỉnh của Xuân Cường, Khánh Xuân không hề tỏ bất
cứ một thái độ nào nhưng trong thâm tâm, cô lại có cảm giác rằng, hình ảnh
Tiêu Đồng trong lòng cô lúc này lại biến thành một kẻ chủ quan, làm việc
khinh suất, ý thức trách nhiệm kém, năng lực tồi. Thi thoảng cô cũng le lói
ý nghĩ rằng, có phải là mình đã quá đề cao giá trị cũng như tác dụng của
Tiêu Đồng đối với vụ án này?

Sáng sớm Chủ nhật, Tiêu Đồng đã gọi vào máy nhắn của Khánh Xuân là có
việc gấp, đề nghị cô lập tức gọi điện thoại cho anh. Cô không thể đó là hư
hay thật, là có việc thật hay là anh chỉ mượn cớ, do dự rất lâu rồi mới gọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.