MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 242

điện thoại nhưng cô ý giữ cho giọng nói của mình thật lãnh đạm. Cô không
chào hỏi như thường lệ mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Tôi vừa rời khỏi nhà Âu Dương Lan Lan, đang đứng tại một quầy điện
thoại công cộng, cũng không biết đây là chỗ nào nhưng đại khái là cách
Hương Sơn không xa.

- Cậu vẫn còn xe đấy chứ?

- Vẫn còn.

- Cậu cứ chạy xuống nam, còn tôi thì đi lên phía bắc, chúng ta sẽ gặp nhau
ở Di Hòa Viên. Bờ đê phía tây của Di Hòa Viên có cầu Ngọc Đới, ai đến
trước cứ chờ.

- Tiếp xúc với cộng tác viên mà lại chọn chỗ lãng mạn như thế sao? Trước
đây tôi cứ nghĩ phải chọn nơi hoang phế hoặc nghĩa địa, ở đó ít người hơn
mới phải chứ? - Tiếng Tiêu Đồng vừa nói vừa cười trong máy.

Khánh Xuân cúp máy cái rụp!

Cô suy nghĩ rất kỹ và quyết định gọi Lý Xuân Cường đi cùng, một phần là
vì muốn hạ cái đầu đang nóng lên của Tiêu Đồng, đừng để cho cậu ta nghĩ
rằng điểm hẹn thật lãng mạn thì câu chuyện cũng diễn ra vô cùng lãng mạn,
nhất định sẽ cho cậu ta thất vọng một phen. Quan trọng hơn là cô muốn
Xuân Cường trực tiếp nghe những gì mà Tiêu Đồng nói, tin hay không là
tùy ở anh, anh tự quyết định lấy!

Xuân Cường nhận được điện thoại của Khánh Xuân thì leo lên xe ngay lập
tức, tìm đến nhà để đón Khánh Xuân cùng đến Di Hòa Viên. Xe của anh
chạy thẳng vào bên trong, chạy men theo bờ tây của hồ Côn Minh, xa xa đã
trông thấy vòm cầu Ngọc Đới cao cao. Ảnh ngược của nó in xuống lòng hồ
phẳng lì tạo thành một vầng trăng tròn nửa thực nửa hư, Tiêu Đồng đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.