MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 244

- Không phải là cậu hẹn với chúng tôi đến hồ Côn Minh để xem cá đấy
chứ? Bữa nay cậu không lên lớp, nhàn nhã quá cho nên mới nghĩ đến
chuyện gặp gỡ với cảnh sát Âu Khánh Xuân để báo cáo tư tưởng, đúng
không.

Khánh Xuân nhìn thẳng vào mặt Tiêu Đồng nhưng không lên tiếng biện hộ
cho anh. Gương mặt Tiêu Đồng đỏ rần lên rồi tái đi, đôi môi giật giật rồi
buông một câu gọn lỏn:

- Thế thì tôi chẳng có việc gì phải nói cả.

Nói xong thì quay lưng đi thẳng xuống chân cầu. Khánh Xuân định gọi anh
lại nhưng trông thấy vẻ mặt của Xuân Cường, cô không lên tiếng nữa.

Xuân Cường ngồi trên lan can cầu đưa mắt ngắm nhìn những cánh hạc bay
là là trên mặt nước hồ, ngâm nhẹ hai câu thơ: “Chớ bảo nước Côn Minh
quá cạn. Cảnh đẹp Xuân Giang khó sánh bằng”. Khánh Xuân không có
được tâm trạng nhàn nhã như Xuân Cường, hạ giọng hỏi:

- Cậu ta đi rồi, làm sao đây?

- Đi thì đi, anh xem cậu ta chẳng có gì để báo cáo đâu. - Dừng một lát,
Xuân Cường nói tiếp - Cậu ta hẹn em đến một nơi lãng mạn như thế này e
rằng cũng chỉ để thổ lộ tâm can mà thôi.

- Địa điểm này do em nghĩ ra chứ không phải cậu ta!

- Do em? Em nghĩ sao mà lại hẹn cậu ta đến chỗ này?

Khánh Xuân không biết phải trả lời Xuân Cường như thế nào vì tất nhiên,
cô không thể thổ lộ cho Xuân Cường biết là mình cố tình muốn chơi khăm
Tiêu Đồng. Cô vội vàng lấp liếm:

- Bữa nay Chủ nhật, em muốn cho mọi người thư thái một tí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.